Chương 1079 Thần Kiếm Thái A
Đó là một rừng cây rậm rạp, tầng tầng lớp lớp cỏ dại mọc lên, nhìn là biết đó là nơi có ít người sống, nhưng tại sao lại có thứ đi qua đó.
Rào rào!
Đột nhiên từ đằng sau tiếng nước chảy truyền tới, tôi không nghĩ ngợi thêm mà ném luôn phi đao tới, sau đó mới kinh hãi nói: "Mau tránh ra!"
Lời của tôi vừa dứt thì một giọng nói giận dữ đã lập tức ập tới: "Lưu Trường An, tên nhóc nhà cậu muốn giết của ông đây hả?"
Cả người tôi run lên, nhưng trong lòng lại trở nên nhẹ nhõm, cười hì hì nói với ông ấy, tôi không phải cố ý, mong ông ấy rộng lượng mà bỏ qua cho.
Người phát ra tiếng nước là Toản Địa Thử, ông ấy đang cởi trần đứng gần bờ suối trên bàn tay phải còn cầm ngọn phi đao của tôi.
Cũng may, cũng may tôi kịp thời nhắc nhở, thêm nữa với phản xạ nhạy bén của Toản Địa Thử nhờ vậy ông ấy mới không bị thương. Nếu không ông ấy ở dưới nước không gặp nguy hiểm, mà vừa lên bờ bị phi đao của tôi đâm trúng, thì khi xuống điện Diêm Vương sợ là cũng khó mà nhắm mắt.
Toản Địa Thử từ dưới suối không chút vết thương leo lên bờ, nhưng bị mọi người cùng nhìn khiến ông ấy cảm thấy có chút khó hiểu, hỏi chúng tôi làm sao thế?
"Vừa nảy dòng suối đột nhiên xuất hiện một cột nước lớn cậu có biết không?" Lão Yên kỳ quái hỏi.
Toản Địa Thử lắc đầu, dáng vẻ của ông ấy quả thật không giống như biết chuyện đó nên lão Yên tiếp tục hỏi dưới dòng suối đó có gì, ánh mắt Toản Địa Thử lúc này mới sáng rỡ lên: "Không cần nói nhiều, đúng như lời của cháu gái lớn nói ở dưới đáy có một con đường. Từ chỗ khởi nguồn của dòng suối cũng chỉ sâu đến đầu gối, sau đó tôi tiếp tục đi về phía trước khoảng năm phút rồi trở lại, vì vậy không xác định được con đường đó có phải dẫn đến Ly Sơn hay không."
Hầu Chanh Chanh đứng một bên như thể đang quan sát chúng tôi, ánh mắt của cô ấy có cái gì đó không đúng lắm.
Lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Tiền bối, mời lùi lại hai bước."
Toản Địa Thử không hiểu nên ừ một tiếng, Hầu Chanh Chanh vẫy vẫy tay, ông ấy mới kịp phản ứng vội vàng lùi về sau hai bước, ngay khi ông ấy vừa lùi lại một tiếng nổ lớn chợt vang lên. Nơi ông ấy vừa đứng đã lõm thành hình một quả đấm, mặt đất bị độn lên, tiếp đó một thứ màu đen lao ra, tôi còn chưa thấy kỹ thì nó đã chui vào lại.
"Đó là cái gì?” Tôi cầm phi đao nhìn chằm chằm dưới chân mình, chỉ thấy mặt đất lại gồ lên như một cái bao, nó không có quy luật, tộc độ cũng rất nhanh, phi đao không có cách nào theo kịp được tốc độ của nó.
Bao đất cuối cùng dừng lại bên bờ suối, sau đó biến mất không thấy tăm tích.
Tôi đuổi theo nó, nhưng mặt nước lại chẳng thấy có động tĩnh gì. Tôi nhíu mày, nghiêng đầu hỏi lão Yên đó là thứ gì?
Lão Yên không đáp, ngược lại Hầu Chanh Chanh cười ha ha nói: "Chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi nho nhỏ, dựa núi ăn núi, có thể chúng ta đã quấy rầy nó."
Thứ đồ chơi nhỏ?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại đúng là nó không lớn lắm, nhìn qua có lẽ bằng nắm tay của một người trưởng thành, hình dáng giống như một con chuột lớn.
"Có thể đó là Tê Tê?" Lão Yên cười, nói không nghĩ còn có thể gặp được thứ đồ này, nếu có thể bắt được không chừng có thể dẫn đường cho chúng ta.
Con Tê Tê sao?
Tôi lập tức nằm xuống đất, quan sát nơi cuối cùng nó biến mất, hưng phấn nói: "Đó thật sự là con Tê Tê sao?"
Lão Yên kỳ quái nhìn tôi, hỏi vì sao tôi lại kích động như vậy?
Tôi chỉ vào cổ của ông ấy: "Chẳng phái có tin đồn là ấn tín Mô Kim là làm từ móng vuốt của con Tê Tê à, nghe nói cực kỳ cứng cáp, thậm chí còn có thể hỗ trợ khi trộm mộ đấy."
Lão Yên bất đắc dĩ cười, nói tôi nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, ấn tín Mô Kim quả thật là làm từ móng vuốt của còn Tê Tê, nhưng cũng cực kỳ hiếm. Dù sao thì loài động vật này rất tinh quái, không có dễ bắt như vậy, huống chi chỉ cần là người có đầu óc cũng biết con Tê Tê sống có nhiều lợi ích hơn là chết.
Tôi ồ lên, vẫn cứ nằm lì tại vị trí đó mà không đứng dậy, bởi vì tôi cực kỳ có hứng thú với nó. Không chỉ bởi vì lão Yên, mà còn vì trong "Tinh Quan Yếu Quyết" cũng đã từng đề cập tới nó.
Tê Tê hình như có thể bảo vệ mộ, vì thế tôi đương nhiên tò mò không biết đó là thứ gì mà có thể có tác dụng như vậy?
Lão Yên kéo tôi khỏi mặt đất, bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua chỉ là một loại động vật nhỏ trong núi thôi, cũng bởi vì là những chuyện hoang đường đó mới dẫn tới việc giống loài của nó ngày một ít đi..."
Lúc ông ấy nói những lời này dường như có chút cảm thương, tôi không hiểu lắm nhưng cũng hiểu ý của ông ấy. Vì vậy mới cười nói rằng mình chỉ muốn nhìn nó thử một lần chứ không hề có ý bắt nó lại.
Bởi vì Toản Địa Thử đã bình an trở về, không khí giữa chúng tôi cũng trở nên hoà hoãn hơn rất nhiều. Nhưng vẫn không biết được tại sao lại có cột nước đó, thêm nữa Côn Bố đuổi theo âm thanh thảm thiết kia vẫn chưa trở về, càng khiến lòng tôi trở nên nặng trĩu.
Toản Địa Thử tuỳ tiện lau cơ thể sau đó mặc quần áo đàng hoàng rồi mới thuật lại hoàn cảnh ở dưới đáy suối.