← Quay lại trang sách

Chương 1090 Thần Kiếm Thái A

Hầu Chanh Chanh nở nụ cười, nói chú tin là tốt rồi, những người khác cháu không quan tâm.

"Cháu gái lớn, cháu vừa nói gì?" Toản Địa Thử trong nháy mắt liền không vui, nhưng Hầu Chanh Chanh cũng không có nói thêm gì, chỉ là quay đầu nhìn về phía tôi, sau đó cười lạnh một tiếng.

Tôi bị cô ấy cười đến không rõ nguyên do, nổi giận đùng đùng nói: "Lão Yên tin cô, nhưng chúng tôi không tin cô, tôi hi vọng cô sẽ giải thích rõ ràng, tuyến đường của chúng tôi có phải là do cô tiết lộ cho người khác hay không?"

Nếu chuyện ngọc Huyền Thiên cô ấy tránh né không nói, vậy thì điểm này cô ấy muốn trốn cũng không thoát.

Chỉ có cô ấy biết chúng tôi sẽ đến nơi này, những người khác trước khi đến nơi căn bản không biết chúng tôi đang chạy về hướng nào.

Hầu Chanh Chanh bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó cô ấy mở miệng, cũng không phải nói với tôi.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Côn Bố, anh biết chúng ta sẽ tới nơi này, đúng không?" Lời của cô ấy vô cùng nhẹ nhàng, nếu nghe không cẩn thận, thậm chí còn cho rằng cô ấy đang cùng Côn Bố nói lời âu yếm.

Cô Thu trong nháy mắt bùng nổ, hỏi cô ấy có ý gì, chẳng lẽ toàn bộ chuyện này là Côn Bố đang tự biên tự diễn?

Tôi tự nhiên cũng không tin, quan tài sắt kia tôi đã xem qua, không thể tự mình đi vào rồi đóng kín từ bên ngoài. Nếu không phải chúng tôi đi nhanh, Côn Bố thật sự sẽ bị nghẹn chết, anh ta cho dù có lòng làm loạn, cũng không có khả năng lấy mạng của mình ra đùa.

****

Hầu Chanh Chanh cười lạnh nhìn chằm chằm Côn Bố: "Tuyến đường này ngoại trừ tôi biết ra, cũng chỉ có anh biết, sau khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng là anh đi thăm dò trước, gặp chuyện không may cũng là anh, vì sao bọn họ không hoài nghi anh? Đơn giản là anh suýt chút nữa phải trả giá bằng mạng sống mà thôi, nhưng theo tôi được biết Cổ Vương của Miêu Cương đều có một ít bản lĩnh, ví dụ như giả chết?”

Sắc mặt Côn Bố thay đổi, cô Thu trực tiếp từ trong ba lô kéo ra một thanh trường thương lấp lánh ánh bạc, đi về phía trước một bước đem Côn Bố chắn ở phía sau, bày ra dáng vẻ người bảo vệ.

“Sao, cô muốn giết tôi?” Hầu Chanh Chanh hoàn toàn không có ý sợ hãi.

Lão Yên biến sắc: "Tiểu Thu!”

Mắt thấy sự tình phát triển theo hướng không thể khống chế, tôi lập tức đứng giữa bọn họ, trước tiên dùng ánh mắt trấn an cô Thu, sau đó mới nhìn về phía Hầu Chanh Chanh.

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ không hoài nghi Côn Bố, bài học đầu tiên cô dạy cho tôi chính là không nên nội chiến, sao nào, bây giờ vì thoát hiểm ngược lại đã quên mất chuyện này?”

Tôi cười nhạt, cô ấy rõ ràng muốn bắt Côn Bố phải chịu trách nhiệm, tưởng cả hai chúng tôi đều mù à?

Lão Yên kéo tôi, sau đó ông ấy nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, lời nói thấm thía: "Tiểu Chanh, chú tin cháu, nhưng…”

Hầu Chanh Chanh cười nói: “Cháu hiểu, chuyện này nếu không giải thích rõ ràng, phỏng chừng chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả ngay tại đây?”

Cô ấy nói xong còn bày ra bộ dáng chất vấn nhìn chúng tôi, trong nháy mắt tôi liền tức giận nở nụ cười, nói với cô ấy chuyện này là bởi vì cô ấy nên mới đến mức như hôm nay, cũng không phải bởi vì bất kì ai trong chúng tôi.

Hầu Chanh Chanh thở dài: "Các người đã muốn biết, tôi sẽ nói cho các người biết, nhưng thời gian không còn kịp rồi, chúng ta có thể vừa đi vừa nói hay không?”

"Đi đâu?" Tôi hỏi.

Tôi cũng biết chỗ ở hiện tại không tốt.

Hầu Chanh Chanh chỉ tay về phía bờ suối, trong nháy mắt tôi hiểu được ý của cô ấy, nhưng sau khi trải qua chuyện của Côn Bố tôi cũng không còn tin tưởng cô ấy, đường hầm dưới suối nếu như bị động tay động chân gì, chúng tôi thậm chí ngay cả cơ hội chạy cũng không có.

Tôi quay đầu nhìn về phía Toản Địa Thử, ông ấy lắc đầu với tôi.

Hầu Chanh Chanh cười lạnh hai tiếng nhưng cũng không nói gì, chỉ làm ra bộ dáng bản thân chỉ nói ra tình hình thực tế sau khi đội ngũ xuất phát.

Nói thật, nếu như cô ấy không nói chúng tôi cũng không thể làm gì cô ấy, cho nên trước mắt cũng chỉ có thể dựa theo lời cô ấy nói mà làm.

“Giấu xe cho kỹ, đều cầm lấy bình dưỡng khí, mang theo trang bị cần thiết, đi xuống!” Tôi thấy lão Yên không có ý lấy lại quyền chỉ huy, tôi lại không muốn Hầu Chanh Chanh hoàn toàn chiếm thế chủ đạo, vì thế đã chủ động mở miệng nói.

Cô Thu rõ ràng có chút do dự, chị ấy quay đầu nhìn Côn Bố một cái, Côn Bố gật đầu với chị ấy. Nha Tử thì vọt tới trước mặt tôi nói không sao, anh ta phụ trách cản phía sau, nếu Hầu Chanh Chanh thật sự có vấn đề anh ta sẽ không nương tay.

Nói xong anh ta liền đi tìm chỗ dừng xe, rồi giấu xe ở trong rừng, dùng cành cây để ngụy trang.

Tôi có chút áy náy nhìn về phía anh ta, tình cảm của anh ta đối với Hầu Chanh Chanh mặc dù nói vẫn còn ở giai đoạn đầu, nhưng để cho anh ta đối phó với Hầu Chanh Chanh khó tránh khỏi có chút bất cận nhân tình, nhưng tôi quả thật cũng không có nhân thủ nào tốt hơn.

Lão Yên vẫn tín nhiệm Hầu Chanh Chanh như trước, Toản Địa Thử hiển nhiên cũng là cùng phe với lão Yên, cô Thu quá nóng nảy, Côn Bố...... Tôi không phải hoài nghi anh ta, nhưng cũng không thể để anh ta phụ trách, nếu không sự tình luôn khó bề phân biệt.

Toản Địa Thử dò đường, cho nên ông ấy sẽ đi đầu, tôi cùng lão Yên mang theo Hầu Chanh Chanh ba người đi ở giữa đội ngũ, đi theo phía sau là Nha Tử, Côn Bố và cô Thu thì đi ở phía sau cùng của đội ngũ.