Chương 1089 Thần Kiếm Thái A
Cô ấy nhìn chúng tôi, không chút để ý tìm một tảng đá gần đó ngồi xuống, nói các người không cần đề phòng tôi như vậy, có thể nói tôi đều sẽ nói cho các người biết, nhưng không thể nói... Tôi nghĩ ai trong các người cũng không dám làm tôi phải không?
Tôi nghe xong liền cảm thấy nghẹn đến phát hoảng, quả thật, nếu như chúng tôi làm gì cô ấy, bộ trưởng Hầu tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó 701 còn có thể giữ được sao?
Lão Yên vỗ vỗ bả vai tôi, tôi quay đầu nhìn về phía ông ấy, chỉ thấy vẻ mặt ông ấy hơi lạ, giống như còn chưa tiếp nhận được chuyện đã xảy ra trước mắt.
Bầu không khí ngưng trọng, mặt trời cũng lên tới chỗ cao nhất, vốn nên là thời điểm nóng nhất trong ngày, tôi lại chỉ cảm thấy cả người rét run.
Hầu Chanh Chanh khựng lại một lúc, sau đó mới chậm rãi giải thích: "Quan hệ giữa cha tôi và 701 các người cũng biết rõ, ông ấy phái tôi tới đương nhiên không chỉ có dụng ý đơn giản như vậy.”
Tôi nắm chặt nắm đấm, nhưng cũng không thể không thừa nhận cô ấy nói không sai, nếu chỉ vì rèn luyện tôi, sợ là bộ trưởng Hầu căn bản không nỡ, cho nên trong chuyện này nhất định còn có nguyên nhân khác.
Hầu Chanh Chanh nhìn tôi một cái, đột nhiên nở nụ cười: "Vốn tôi cho rằng lão Yên sẽ phát hiện đầu tiên, nhưng không ngờ người phát hiện đầu tiên lại là Lưu Trường An anh! Khó trách lão Yên coi trọng anh, 701 có người kế tục rồi.”
Sắc mặt của tôi cũng không có chuyển biến tốt đẹp, tôi hiện tại cũng không muốn nghe cô ấy khích lệ, nghe vào tai cũng không khác gì châm chọc.
Cũng may trọng điểm của cô ấy cũng không phải khen tôi, sau khi thuận theo suy nghĩ liền mở miệng lần nữa, lần này cô ấy vừa mở miệng đã làm cho người ta khiếp sợ: "Tôi tới, chủ yếu là vì đồ trên cổ anh.”
Ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu......
Tôi khiếp sợ, cô ấy vậy mà cũng vì ngọc Huyền Thiên mà đến?
Cả người tôi đều run rẩy, quả thực không thể tin được đây chính là mục đích của cô ấy.
Ngọc Huyền Thiên nói trắng ra chính là tín vật truyền thừa của Hắc Linh Tinh Quan, không sai, nó đúng là có một chút uy lực khiến người ta khiếp sợ, nhưng theo tôi được biết, không phải người nhà họ Lưu thì không thể sử dụng.
Thứ này cũng ở trong tay tôi được một khoảng thời gian rồi, nhưng tôi vẫn không biết rốt cuộc phải dùng như thế nào.
Cho nên kỳ thật tôi rất không rõ những người kia mơ ước nó thì có ích lợi gì?
Nó đại biểu cho môn phái đứng đầu của giới trộm mộ đã sớm tan thành mây khói, uy lực của nó ngoại trừ tôi ra thì cũng chỉ có Lưu Hàn Thu là có thể kích phát.
Còn những người khác thì sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời đã đi tới chính giữa, khẽ mỉm cười: “Hầu đại tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô muốn cái này không?”
Hầu Chanh Chanh nhìn tôi, cười dí dỏm nói cũng rất đơn giản, bí mật của nhà họ Lưu người muốn thăm dò cũng nhiều lắm.
Bí mật của nhà họ Lưu?
“Tinh Quan Yếu Quyết” sao?
Tôi nhìn Hầu Chanh Chanh, cô ấy cũng không đánh đố, chỉ vào tảng đá đang ngồi dưới người: "Thất phu vô tội, hoài bích có tội, có lẽ anh không có tội gì, nhưng bí mật của nhà họ Lưu được cất giấu trên người anh lại đủ hấp dẫn hai giới hắc bạch trà trộn vào cái vòng luẩn quẩn này! Tất nhiên, có lẽ anh cũng không rõ ràng thứ trên người anh có gì đáng giá lại khiến người khác quan tâm.”
Cô ấy nói không sai, tôi quả thật là không biết, ngoại trừ quyển “Tinh Quan Yếu Quyết” cùng ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu kia, tôi thật sự không biết còn có thứ gì có thể làm cho người khác mơ ước.
“Những người đó là do cô phái tới?” Tôi nắm chặt nắm đấm.
Hầu Chanh Chanh phì cười: “Tôi muốn lấy cũng sẽ lấy một cách quang minh chính đại, những người đó nếu bị tôi bắt được, nhất định sẽ diệt trừ trước tiên! Dám thèm muốn đồ của tôi.”
Tôi nhìn cô ấy một cách quỷ dị, cô ấy lại đem ngọc Huyền Thiên trở thành đồ của cô ấy?
Vẻ mặt lão Yên cũng không đúng, ông ấy nhẹ nhàng gọi một tiếng Tiểu Chanh, sau đó cũng không nói nên lời, ngược lại Toản Địa Thử kéo tôi lại, nói không thể nào, chuyện này căn bản là không đúng.
“Sao lại không đúng?" Tôi oán giận hỏi.
Côn Bố gặp chuyện không may, chính miệng cô ấy cũng thừa nhận là vì ngọc Huyền Thiên, còn có chỗ nào không đúng?
Toản Địa Thử lắc đầu, nói Hầu Chanh Chanh không cần thiết phải làm vậy.
Lấy thân phận của cô ấy nếu như muốn tìm hiểu ngọc Huyền Thiên, chúng ta chắc chắn sẽ không ngăn cản được, cô ấy không cần thiết dùng loại thủ đoạn này để có được nó, hoặc là nói cô ấy không cần thiết phải lấy cho được ngọc Huyền Thiên.
“Tiểu Chanh, cháu nói thật, rốt cuộc cháu muốn làm gì?” Lão Yên cũng nóng nảy.
Hầu Chanh Chanh là người mà ông ấy tìm tới, quyền chỉ huy cũng là ông ấy nhường ra, chuyện dọc theo đường đi nếu như đều là Hầu Chanh Chanh quấy phá, vậy lão Yên nhất định cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm.
Đương nhiên, tôi không phải nói ông ấy không dám gánh trách nhiệm, mà là ông ấy sẽ chịu không nổi Hầu Chanh Chanh vậy mà lại lừa ông ấy.
Hầu Chanh Chanh chậm rãi đứng dậy, đã không còn vẻ mặt vui đùa náo loạn, ngược lại nghiêm túc nói: "Chú Yên, chú có tin tưởng cháu không?"
“Đương nhiên là chú tin." Câu trả lời của lão Yên khiến tôi có chút ngoài ý muốn, nhưng tôi thấy thần sắc của ông ấy không giống như là giả, ông ấy thật sự tín nhiệm Hầu Chanh Chanh.