Chương 1095 Thần Kiếm Thái A
“Về phần ông chủ nhà trọ kia…” Sắc mặt Hầu Chanh Chanh chợt lạnh xuống: “Ông ta chết chưa hết tội!”
Thì ra nhà trọ ông chủ kia mở chính là một nhà trọ đen, sau khi chúng tôi vào ở ông ta liền muốn trộm đồ từ chỗ chúng tôi, thậm chí mưu tài hại mệnh, càng nghe rợn cả người chính là tên già độc thân này lại muốn đánh chủ ý lên Hầu Chanh Chanh và cô Thu.
Nhưng đã bị Hầu Chanh Chanh phát hiện, ông ta hoảng hốt chạy bừa ra ngoài, cuối cùng không biết tại sao lại ngã xuống đất, lúc Hầu Chanh Chanh đuổi tới thì ông ta đã tắt thở.
"Có thể là do thân thể của ông ta có vấn đề?" Tôi tò mò hỏi.
Hầu Chanh Chanh cười nói: "Có bệnh tim còn làm loại chuyện này, chỉ sợ là ghét bỏ tiểu quỷ trong điện Diêm Vương không đủ nhiều, cố ý đi qua cho đủ số.”
Tôi nghe xong không khỏi thổn thức, lúc ấy tôi còn tưởng rằng ông chủ nhà trọ này là chết thay tôi, hiện tại thì tốt rồi, áp lực trong lòng tôi coi như đã tiêu tán.
Trải qua lần phân tích này, chúng tôi phát hiện đi theo phía sau chúng tôi cũng chỉ có người Miêu Cương.
Miêu Cương cổ thuật quỷ quyệt đa đoan, chúng ta cần phải cẩn thận." Lão Yên cau mày.
Sắc mặt Côn Bố trầm xuống: "Yên tâm, tôi sẽ giải quyết.”
Lão Yên hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu giải quyết,cậu tính giải quyết thế nào? Lấy mạng giải quyết sao? Một người hai người đều chỉ biết quấy rối tôi.”
Côn Bố có chút mờ mịt, tôi đoán là vì anh ta chưa từng bị lão Yên răn dạy như vậy nên nhất thời không phản ứng kịp.
Tôi cố nhịn cười, tốt rồi, không chỉ mỗi mình tôi bị răn dạy như vậy.
Lão Yên quay đầu lại: “Cậu cười cái gì mà cười, tôi không cậu chắc? Còn có cô, Tiểu Thu, tính tình cũng nên thu bớt lại, thế nào, muốn tạo phản sao?”
Cô Thu há to miệng: "Tôi…”
“Đừng có tôi tôi tôi, ai dám gây rối nữa, tôi sẽ không khách khí đuổi ra ngoài hết!” Lão Yên không chừa mặt mũi cho ai, ngay cả Nha Tử đứng một bên không làm gì cũng bị liên lụy, nhưng anh ta cũng không dám nói gì.
Cũng đúng, khi lão Yên đã nổi giận, ngay cả Toản Địa Thử cũng phải bo bo giữ mình, chúng tôi càng không dám nói gì.
Chờ ông ấy bớt giận, vẫn là Hầu Chanh Chanh nhắc nhở chúng ta nên đi tiếp về phía trước, lúc này ông ấy mới thở ra một hơi thật mạnh.
“Đều chỉnh đúng thời gian.” Lão Yên nâng đồng hồ lên: “Hiện tại là 3 giờ 15 phút chiều!”
Chúng tôi nghe theo ông ấy điều chỉnh thời gian cho khớp, sau đó mở đèn pin và chậm rãi tiến về phía trước.
Đường hầm dưới nước ẩm ướt giống như đường làng mới mưa xong, thỉnh thoảng còn đạp phải một ít vũng bùn. Chúng tôi một chân sâu một chân cạn bước đi, không ai có ý định nói chuyện.
Chỉ có Nha Tử còn không yên tĩnh, thỉnh thoảng cùng Hầu Chanh Chanh nói thầm hai câu.
Thật ra chủ yếu là anh ta nói, Hầu Chanh Chanh nhiều nhất chỉ phụ họa, nhưng chỉ cần Hầu Chanh Chanh phụ họa, anh ta liền thỏa mãn. Tôi nhìn thấy mà cảm thấy vô ngữ, nhưng nghĩ lại bản thân mình, tức khắc không còn cười chê anh ta nữa.
Đừng nói chỉ là phụ họa, nếu cô Tứ xuất hiện sợ là tôi cũng thấy thỏa mãn rồi…
Chúng tôi từ 3 giờ 15 phút đi khoảng bốn tiếng, đến tận 7 giờ 15 phút mới dừng lại. Dù rằng đi bốn tiếng không phải vấn đề gì lớn đối với chúng tôi, nhưng ở nơi không thấy ánh sáng mặt trời, cảm giác áp lực vẫn có chút hiện diện.
Hầu Chanh Chanh bảo chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi, tôi lấy ra một khối bánh nén khô từ trong ba lô, nhấm nháp từ từ, ánh mắt hướng về phía con đường hẹp phía sau. Từ một giờ trước, tôi đã cảm thấy như có thứ gì đó đang theo dõi chúng tôi.
Trong lòng bất an ngày càng lớn, tôi hỏi Côn Bố, người Miêu Cương có phải ai cũng giỏi truy tung như anh ta không?
Nếu đúng như vậy, thì việc chúng tôi giấu xe và hủy dấu vết là hoàn toàn không cần thiết, vì họ không dựa vào những thứ đó để truy tung.
Côn Bố lắc đầu: “Không phải ai cũng vậy, nhưng Cổ Vương đương nhiệm chắc chắn có vài khả năng mà người thường không có.”
Tôi gật đầu suy tư, nghe ý anh ta nói, người này có khả năng đặc biệt gì, anh ta cũng không rõ lắm.
Lão Yên hỏi tôi có chuyện gì, tôi lắc đầu, nói có thể vì ở dưới này quá áp lực, nên luôn có cảm giác như có thứ gì đang theo dõi.
Bị tôi nói như vậy, biểu cảm của những người khác cũng ít nhiều trở nên kỳ quái. Hầu Chanh Chanh liền ra hiệu im lặng, sau đó cười cười, nói nghỉ ngơi đủ rồi thì tiếp tục đi, rời khỏi nơi quỷ quái này sớm một chút, nếu không tâm trạng sớm muộn gì cũng sẽ bị ảnh hưởng mà mắc sai lầm.
Tôi cười nói: “Đúng vậy, tối om, làm người dễ suy nghĩ lung tung.”
Mọi người nghỉ ngơi khoảng mười phút, ăn uống đủ rồi, lại bắt đầu đi tiếp.
Con đường này là một sườn dốc, tuy không rõ ràng lắm, nhưng tôi có thể cảm nhận được chúng tôi luôn đi lên trên. Gần đây, hơi nước trong không khí ngày càng ít, giọt nước trên mặt đất cũng dần biến mất, thêm vào đó, một số rễ cây cũng bắt đầu xuất hiện.
“Đường hầm này không phải tự nhiên mà có, phải không?” Tôi sờ sờ vách tường, mặc dù không biết đã qua bao nhiêu năm, nhưng độ nhẵn này chắc chắn không phải do ăn mòn tự nhiên mà thành.
Lão Yên ừ một tiếng: “Do con người đào, Tiểu Chanh à, có phải cháu đang giấu chú chuyện gì không?”
Hầu Chanh Chanh đi đầu, dường như rất quen thuộc với con đường này. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, tôi cũng có chút nghi ngờ.