Chương 1096 Thần Kiếm Thái A
Nghe lão Yên nói, cô ấy quay đầu lại liếc nhìn chúng tôi một cái, vẻ mặt có chút không chắc chắn, sau đó nói: “Cháu không biết, chỉ là cảm thấy rất quen thuộc với nơi này.”
Không biết?
Tôi không hoàn toàn tin tưởng cô ấy, nhưng vẻ mặt của cô ấy thật sự rất mơ hồ, không giống như đang nói dối.
Lão Yên vuốt vách tường, chậm rãi nói: “Có thể là bộ trưởng Hầu đã từng đến đây, hoặc là ngài ấy đã từng đưa cháu đến đây.”
“Nhưng cháu không nhớ đã từng tới...” Cô ấy càng tỏ ra nghi hoặc.
Lão Yên thở dài: “Nếu cháu đã đến đây từ khi còn rất nhỏ, có thể cháu đã quên. Đi thôi, có lẽ phía trước sẽ có thứ gì đó giúp cháu nhớ lại.”
Hầu Chanh Chanh muốn nói điều gì, nhưng có lẽ không biết nói thế nào, nên chỉ gật đầu rồi tiếp tục đi.
Nha Tử theo sau cô ấy, luôn giữ thái độ bảo vệ, làm tôi cảm thấy có chút hụt hẫng.
Hầu Chanh Chanh có nhiều bí mật như vậy, liệu anh ta có thể chịu đựng được không?
Lão Yên hỏi tôi đang suy nghĩ gì, tôi trả lời đúng sự thật. Ông ấy cười nói: “Cô Tứ chẳng phải còn nhiều bí mật hơn sao?”
Tôi nhất thời cứng họng, cuối cùng cũng hiểu được cảm tình của tôi đối với cô Tứ trong mắt họ là như thế nào..
Không khó trách họ luôn khuyên tôi, trước đây tôi chỉ nghĩ rằng họ quan tâm đến tôi, bây giờ qua tình huống của Nha Tử, tôi mới hiểu được điều gọi là: Không thể nào.
Tôi nhìn Nha Tử và Hầu Chanh Chanh, cảm thấy giữa họ không có khả năng gì, càng đừng nói bọn họ nhìn tôi và cô Tứ.
Nhưng dù vậy, Nha Tử cũng chưa bao giờ khuyên nhủ tôi, nói rằng anh ta không xem trọng tình cảm của tôi và cô Tứ. Hiện tại nghĩ lại, anh ta mới là người thật sự có tâm tư thuần khiết, không bị bất kỳ yếu tố bên ngoài nào ảnh hưởng.
Tôi cười lắc đầu, chỉ cảm thấy mình hẹp hòi, rồi gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, lặng lẽ tiến về phía trước.
"Nơi này..."
Đột nhiên, Hầu Chanh Chanh đi trước đột ngột lên tiếng, làm tôi giật mình.
Chúng tôi vội vàng tiến lại gần, thấy cô ấy với vẻ mặt mờ mịt nhìn vào một tảng đá trên vách tường.
Tảng đá này rõ ràng đã được mài giũa, bề mặt khá nhẵn, ngồi lên chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Sự xuất hiện của tảng đá này một lần nữa chứng minh rằng đường hầm này không phải tự nhiên hình thành.
Tôi tiến lên phía trước, đưa tay định chạm vào tảng đá.
"Đừng nhúc nhích!"
Hầu Chanh Chanh rống to, tay tôi dừng ở giữa không trung, quay đầu lại liền thấy vẻ mặt Hầu Chanh Chanh cổ quái, từng bước từng bước tiếp cận tảng đá này.
Tôi vội vàng tránh ra, chỉ thấy cô ấy tới gần tảng đá, sau đó chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt mê mang.
****
“Cha, tảng đá này lạnh quá, con không muốn ngồi!”
Đột nhiên, từ cổ họng của cô ấy phát ra một giọng nói cao, nghe như tiếng trẻ con, xen lẫn ý làm nũng rõ rệt.
Tóc gáy của tôi dựng đứng lên, tôi lùi về sau hai bước, đụng vào người lão Yên.
Ông ấy đỡ lấy tôi, ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Cha, con không muốn ở đây, con muốn về nhà.” Đôi mắt Hầu Chanh Chanh trống rỗng, như thể đang nhìn xuyên qua chúng tôi để nhìn tới một ai đó. Tôi siết chặt nắm đấm, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Cô ấy thực sự đã từng đến nơi này!
Không cần biết vì lý do gì, chỉ nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ấy cũng có thể đoán được rằng những trải nghiệm tại đây không hề dễ chịu.
Có lẽ đây là lý do khiến cô ấy đã quên mất nơi này.
Tôi từng nghe rằng nếu một người từ trong thâm tâm không muốn chấp nhận một sự việc nào đó, họ có thể chọn cách quên đi. Thậm chí, ký ức của họ còn có thể tự động chỉnh sửa để bù đắp cho khoảng trống đó.
Tất nhiên, khi người đã lảng tránh ký ức đó gặp phải những vật phẩm hoặc hoàn cảnh tương tự, ký ức bị lãng quên sẽ từ từ trồi lên mặt nước và có thể gây ra tổn thương vô cùng lớn.
Hầu Chanh Chanh hiện tại có vẻ như đang gặp phải tình huống này.
Nhưng nơi này là do bộ trưởng Hầu nói cho cô ấy biết, nói cách khác bộ trưởng Hầu cũng không muốn cô ấy quên đi chuyện này, vì vậy đã cố ý dẫn cô ấy đến đây?
Do đó, bộ trưởng Hầu mới đồng ý để cô ấy tiến vào 701, và vì thế Hầu Chanh Chanh mới biết được về sự tồn tại của ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu. Tất cả những điều này có phải là do bộ trưởng Hầu sắp đặt không?
Trong lòng tôi bỗng lạnh toát, tay nắm chặt cánh tay của lão Yên, sợ hãi nhìn ông.
Nhiệm vụ lần này có phải chỉ là một cái bẫy do Hầu bộ trưởng thiết lập?
Lão Yên hiểu ý tôi, ông ấy im lặng một hồi lâu rồi lắc đầu, hạ giọng nói: “Không thể nào, tôi hiểu rõ con người của ngày ấy.”
Thật sao?
Tôi vẫn hoài nghi, mọi chuyện quá trùng hợp...
Lão Yên kiên quyết không tin, nói rằng bộ trưởng Hầu có thể ngồi vào vị trí hiện tại nhờ lòng trung thành với quốc gia, sẽ không lấy nhiệm vụ ra để đùa giỡn.
Tôi cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng, miễn cưỡng đồng ý với quan điểm của ông ấy, nhưng vẫn không ngừng hoài nghi bộ trưởng Hầu.
Có lẽ vì Lưu Hàn Thu chưa bị loại bỏ, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng vào bộ trưởng Hầu.
Hầu Chanh Chanh vẫn ngồi đó, nhưng biểu cảm của cô đã dần trở nên tỉnh táo. Cô ấy nghi ngờ hỏi chúng tôi tại sao ai cũng nhìn mình.
"Tiểu Chanh, cháu vừa nhìn thấy gì?" Lão Yên cẩn thận hỏi.