← Quay lại trang sách

Chương 1101 Thần Kiếm Thái A

Hầu Chanh Chanh lại lần nữa truy hỏi giáo sư Hứa có ý gì?

Ngay cả chúng tôi cũng không nhịn được mà nhìn về phía ông ấy, ông ấy rốt cuộc có ý gì, nói gì mà bộ trưởng Hầu đang nghiên cứu thứ gì, hơn nữa còn cần giúp đỡ?

Sắc mặt lão Yên đã thay đổi rõ ràng, trực tiếp kéo giáo sư Hứa qua để cho ông ấy một năm một mười nói ra, lão Yên không thể tiếp nhận thân phận của giáo sư Hứa ở 701 kỳ thật còn có một tầng thân phận khác, mặc dù ông ấy là người của cấp trên thì cũng không được.

Bộ phận 701 có chỗ đặc thù chính là phải có một trăm phần trăm sự tín nhiệm của bộ phận cấp trên, bởi vì mỗi lần bên trong nhiệm vụ xuất hiện các loại tình huống ngoài ý muốn thì đều không thể khống chế, nếu như không có sự tín nhiệm tuyệt đối, 701 căn bản không cách nào sinh tồn!

Bởi vậy lão Yên tuyệt đối không cho phép bên trong 701 có sự tồn tại giống như nằm vùng do cấp trên sắp xếp.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhóm nòng cốt của 701 từ trước đến nay chỉ có một số ít người, bởi vì điều kiện chọn người của ông ấy vô cùng khắt khe.

Giáo sư Hứa cười cười, bảo lão Yên không nên kích động, nói ông ấy chỉ cung cấp một ít tư liệu cho bộ trưởng Hầu, nhưng những tư liệu này chỉ có ông ấy hoặc là Nha Tử mới có thể cung cấp.

Nha Tử dù sao cũng còn non nớt, hơn nữa tuổi còn nhỏ, sợ là bộ trưởng Hầu sẽ không tin tưởng, cho nên giáo sư Hứa đã trở thành sự lựa chọn duy nhất.

Dù sao danh hiệu "Bách khoa toàn thư" cũng không phải tùy tiện gọi bừa.

Nhưng lão Yên vẫn truy cứu, hỏi ông ấy rốt cuộc là tư liệu gì?

Giáo sư Hứa không có trả lời, ngược lại hướng tới Hầu Chanh Chanh nói: "Đường hầm này kỳ thực là dân trong trấn và bộ trưởng Hầu cùng nhau xây dựng đúng không?"

Hầu Chanh Chanh sắc mặt trắng bệch, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ gật đầu: "Không sai, tôi đã nhớ ra, nhưng tôi không thể nói, tôi thật sự không thể nói…”

Giáo sư Hứa chậm rãi đứng trước mặt cô ấy, nói lời an ủi: "Không có gì không thể nói, chuyện này vốn không trách cô! Hơn nữa cha cô cũng không phải đang nghiên cứu điều gì mờ ám, cho nên cô cứ nói ra đi.”

Cảm xúc mà vừa rồi Hầu Chanh Chanh còn có thể chống đỡ đã hoàn toàn sụp đổ trước mặt giáo sư Hứa, tôi nhìn giáo sư Hứa chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Những lời này không phải chúng tôi chưa từng nói với Hầu Chanh Chanh, nhưng cô ấy căn bản là không nghe lọt, giống như chúng tôi đều muốn hại cô ấy, thật vất vả mới khuyên được cô ấy nói ra một số chuyện, hiện tại xem ra rất có thể còn chưa phải là toàn bộ.

Cô ấy sụp đổ bắt đầu khóc lớn, một lúc lâu sau mới nức nở nói cô ấy thật sự không biết tại sao lại như vậy, từ khi vào đường hầm này cả người cô ấy liền không được tự nhiên, cảm giác quen thuộc vẫn bao vây cô ấy, làm cho cô ấy không thở nổi, thỉnh thoảng sẽ có một vài đoạn hình ảnh ngắn ngủi chui vào đầu cô ấy.

Nhưng cô ấy không tin, cũng không dám nói, bởi vì liên lụy trong chuyện này thật sự quá lớn.

Lão Yên gật đầu: "Tiểu Chanh, cháu cứ từ từ! Bây giờ chúng ta cần phải tìm Tiểu Thu, cháu chú ý cảm xúc một chút, chờ Tiểu Thu bình yên vô sự, cháu suy nghĩ xem có nên nói hay không.”

“Không, cô ấy không sao.” Hầu Chanh Chanh quả quyết nói.

Lão Yên nhíu mày, hiển nhiên là không tin, Hầu Chanh Chanh cười khổ một tiếng: "Trận Âm Dương này là dùng để nhốt cháu.”

“Cái gì?” Lão Yên thật sự nhịn không được, ông ấy thở dài thật sâu, kêu Hầu Chanh Chanh nói ra mọi chuyện, có một số việc không cần một cô gái đi gánh vác.

Hầu Chanh Chanh gật đầu, sau đó nói cô ấy cần một chút thời gian, rất nhanh, vài phút là tốt rồi.

Tôi nhìn ra cô ấy không phải giả vờ, cảm xúc của cô ấy quả thật đã sụp đổ, vì thế chúng tôi cũng không ai ép cô ấy.

Đều là lẳng lặng chờ đợi. Cô ấy cũng không nuốt lời, không đến thời gian mười phút cô ấy cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi nói: "Tôi hi vọng trước khi tôi nói xong mọi người không nên ngắt lời tôi, nếu không... Tôi sợ mình không có dũng khí nói tiếp.”

Chúng tôi đương nhiên không có gì không đồng ý, sau đó liền chỉ nghe được giọng nói của một mình cô ấy chậm rãi vang lên trong đường hầm u ám này, sau khi nghe xong tôi chỉ cảm thấy hoàn cảnh mà cô ấy phải sống có thể nói là so với đường hầm này thì càng u ám hơn!

Cô ấy là con gái duy nhất của bộ trưởng Hầu, nhưng cũng không phải là người con duy nhất, tại vì trước cô ấy bộ trưởng Hầu từng có một người con trai, chuyện này không ai biết, bởi vì người con trai kia được sinh ra tại đường hầm nối liền với trấn nhỏ này.

Có một đứa con trai, bộ trưởng Hầu vô cùng vui mừng, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà ông ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc đón đứa con này về Yến Kinh.

Hầu Chanh Chanh lúc ấy còn nhỏ cũng không rõ, chỉ biết lúc cô ấy khoảng ba bốn tuổi, bộ trưởng Hầu sẽ thường xuyên dẫn cô ấy tới nơi này, nói cho cô ấy biết cậu bé kia là anh trai của cô ấy.

Nhưng mỗi khi cô ấy hỏi tại sao anh trai không sống với họ, bộ trưởng Hầu cho tới bây giờ đều trầm mặc.

Chuyện này vốn dĩ cô ấy đã không còn nhớ rõ, có thể nói là đã hoàn toàn biến mất khỏi đầu của cô ấy, nhưng không biết vì sao, vừa mới nhìn thấy tia sáng kia tản ra, thời điểm trận Âm Dương mở ra, những chuyện vốn nên quên này lại xuất hiện vô cùng rõ ràng trong đầu cô ấy.