← Quay lại trang sách

Chương 1100 Thần Kiếm Thái A

Mảnh vỡ của phi đao?

Tôi không dám tin nhìn mảnh vỡ màu bạc kia, chỉ cảm thấy máu trào lên, tôi có thể khẳng định vừa rồi tôi đã kiểm tra từ đầu tới cuối không bỏ sót một phân đất nào, nhưng không nhìn thấy mảnh vỡ này.

Có chuyện gì vậy?

Thứ này tuy nhỏ, nhưng vô cùng nổi bật, nếu nó vừa mới ở đây, tôi không thể không nhìn thấy, nói cách khác mảnh vỡ này xuất hiện trong khoảng thời gian chúng tôi trở về nói chuyện với Hầu Chanh Chanh.

Nhưng vừa rồi tôi không có nhìn thấy bên này có bất kỳ người hoặc vật gì xuất hiện.

Máu cả người tôi sôi trào, cầm lấy mảnh vỡ trong tay Nha Tử, cầm ở trong tay có cảm giác lạnh lẽo, đúng là phi đao, loại cảm giác này tôi rất quen thuộc.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Phi đao mà cô Thu dùng để huấn luyện tôi có xúc cảm như vậy, tôi chỉ cần chạm nhẹ là nhận ra được.

“Cô Thu…” Tôi nhịn không được lẩm bẩm một tiếng, ngay cả phi đao đều vỡ thành như vậy, vậy chị ấy thì sao?

Nha Tử hỏi tôi làm sao vậy, tôi nói ra suy nghĩ của mình, anh ta cầm lại mảnh vỡ, đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, dùng một loại giọng điệu không đành lòng, nói nếu vừa rồi cô Thu ở chỗ này, lấy trạng thái của mảnh vỡ này, sợ là chị ấy cũng đã…

“Câm miệng!”

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến, tôi quay đầu lại liền thấy giáo sư Hứa đang run rẩy đi tới.

Trong nháy mắt nhìn thấy ông ấy tôi chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, qua một hồi lâu tôi mới cảm thấy không thích hợp là bởi vì – từ lúc chúng tôi rời khỏi thị trấn, cảm giác tồn tại của giáo sư Hứa vô cùng vô cùng yếu.

Có thể nói hầu như không tồn tại.

Vừa rồi Nha Tử đang an ủi Hầu Chanh Chanh, lão Yên vẫn kéo anh ta tới đây tìm cơ quan, nếu như giáo sư Hứa ở đây, lão Yên phải tìm ông ấy mới đúng, dù sao hai người bọn họ cũng là cộng sự lâu năm.

Quả nhiên, một giây sau trên mặt lão Yên xuất hiện cảm xúc không thể nói rõ: “Lão Hứa, tôi có cảm giác vừa rồi ông không ở đây.”

“Hả?” Giáo sư Hứa nhíu mày, nói tôi vẫn luôn đi theo mọi người.

Lão Yên lắc đầu nói: "Quên đi, trước hết ông cứ phối hợp với Nha Tử nhìn xem nơi này đến tột cùng có cơ quan hay không!”

Lúc này giáo sư Hứa mới nhớ ra điều gì, hung hăng trừng mắt nhìn Nha Tử: "Thằng nhóc thối, Tiểu Thu sẽ không sao đâu, con đừng nói chuyện giật gân.”

“Con…”

Nha Tử có chút ủy khuất muốn mở miệng, nhưng đã bị câu răn dạy của giáo sư Hứa chặn lại, những lời này có chút nặng nề, nói Nha Tử không làm việc đàng hoàng, ngay cả cơ quan là trận Âm Dương cũng nhìn không ra.

Trận Âm Dương?

Tôi khó hiểu nhìn về phía giáo sư Hứa, ông ấy đẩy kính gọng vàng và ho khan hai tiếng, Nha Tử lập tức đi lên thuận khí cho ông ấy, nhưng lại bị giáo sư Hứa đẩy ra.

Nha Tử càng thêm ủy khuất, nhưng tôi không an ủi anh ta, bởi vì dọc theo đường đi anh ta quả thực đã nhầm thứ tự, tôi có thể hiểu được tâm tư của anh ta đối với Hầu Chanh Chanh, nhưng vừa rồi khi anh ta nói đến cô Thu có thể sẽ gặp chuyện không may, bộ dáng hoàn toàn không có thương tâm.

Cô Thu chính là đồng đội đã cùng chúng tôi vào sinh ra tử, cũng không thể bởi vì bản thân đã thích một người, liền quên mất một phần tình cảm này?

Hơn nữa trước khi xuất phát, trọng điểm của Nha Tử chính là giáo sư Hứa.

Giáo sư Hứa rốt cuộc có nên quay về đội khảo cổ quốc gia hay không mới là chuyện anh ta nên quan tâm.

Cho nên giáo sư Hứa nói anh ta không phân rõ trọng điểm tôi có thể hiểu được.

Giáo sư Hứa thật vất vả mới bình phục được, lúc này mới gật đầu giải thích: "Đúng vậy, chính là trận Âm Dương! Vị trí mà chúng ta và Tiểu Thu đứng căn bản không phải cùng một chỗ.”

Lời này làm tôi càng thêm khó hiểu, giáo sư Hứa thì lật tay lên xuống: "Ánh sáng vừa rồi chẳng qua chỉ là để che giấu tai mắt người khác, trong nháy mắt đó đã có một chỗ bị lật qua, cho nên chúng ta không thể nhìn thấy Tiểu Thu, mà Tiểu Thu sợ là cũng không nhìn thấy chúng ta, hiện tại có lẽ cô ấy cũng cho rằng chúng ta đã biến mất.”

Thì ra là như vậy…

Nhưng Nha Tử lại không phục, nói đây không thể nào là trận Âm Dương, ở nơi tiếp nối trận Âm Dương bình thường đều sẽ có một ít dấu vết, nhưng anh ta vừa mới xem qua, nơi này không có một chút dấu vết nào, tuyệt đối không thể nào là trận Âm Dương!

“Nói con không làm việc đàng hoàng con còn không tin, nếu trận Âm Dương dễ phân biệt như vậy, cũng sẽ không thất truyền.” Giáo sư Hứa lắc đầu, thở dài nói.

“Thất truyền?” Giọng nói của Hầu Chanh Chanh xen vào, tầm mắt cô ấy nhìn theo giáo sư Hứa, hỏi ông ấy thất truyền là sao?

Giáo sư Hứa hiển nhiên không kịp phản ứng, nói chính là ý trên mặt chữ.

Hầu Chanh Chanh lẩm bẩm vài tiếng, tôi có thể nghe ra, cô ấy nói sao lại thất truyền, rõ ràng không có thất truyền, rõ ràng…

“Bộ trưởng Hầu đã từng gặp, đúng không?” Giáo sư Hứa nói tiếp lời cô ấy không nói ra.

****

Hầu Chanh Chanh theo bản năng lắc đầu muốn phủ nhận, nhưng giáo sư Hứa không cho cô ấy cơ hội, nói ông ấy biết bộ trưởng Hầu đã từng gặp, cho nên mới nói ra vào lúc này.

“Có ý gì?” Hầu Chanh Chanh nhìn chằm chằm giáo sư Hứa, ánh mắt tràn đầy đề phòng.

Giáo sư Hứa cười ha hả nói: "Những năm gần đây bộ trưởng Hầu đang nghiên cứu cái gì trong lòng tôi biết rất rõ ràng, tôi ở trong lòng bộ trưởng Hầu có vị trí thế nào cô cũng rõ ràng. Tất nhiên có một số việc cô không cần gạt tôi, bởi vì ông ta nghiên cứu những thứ này phải có người ủng hộ, mà tôi là người ủng hộ tốt nhất của ông ta.”