← Quay lại trang sách

Chương 1103 Thần Kiếm Thái A

Chẳng bao lâu sau thì anh ấy đã bị bắt trở về và có người trông chừng cả ngày lẫn đêm, trong khi những người còn lại đều đang đào đường hầm này.

“Trong khoảng thời gian đó, cha tôi dường như đã phát điên, ông ấy cật lực đào đường hầm này không chút ngừng nghỉ, thậm chí ngay cả nhiệm vụ của 701 cũng bị ông ấy đẩy đi không ít.

Nếu không phải vì sợ người khác nghi ngờ, có lẽ ông ấy đã từ chối tất cả mọi chuyện rồi, tất nhiên lúc đó ông ấy vẫn còn một lá chắn." Hầu Chanh Chanh nói đến đây thì sắc mặt lộ rõ vẻ cay đắng.

Tôi nhìn cô ấy, không biết vì sao đầu óc lại xoay chuyển nhanh chóng rồi chợt nghĩ tới một ít chuyện - Hầu Chanh Chanh nói là bản thân không còn sống được bao lâu nữa, nhưng trông cô ấy lại không hề giống một con ma bệnh.

Hầu Chanh Chanh thấy tôi đang nhìn mình thì mỉm cười: “Anh hẳn đã nghĩ tới rồi đúng không? Đúng là khi đó ông ấy đã thông báo với bên ngoài là tôi bị bệnh nên ông ấy nhất định phải đưa tôi đi dưỡng bệnh, nhưng do môi trường ở Yến Kinh không thích hợp để dưỡng bệnh, cho nên ông ấy cần đưa tôi về nông thôn.

Thế nhưng, đoạn thời gian tôi ở trong thị trấn ngày ngày nhìn thấy anh trai mình bị nhốt trong một căn phòng như một con thú hoang đó, khiến tôi cảm thấy tất cả mọi người đều phát điên cả rồi."

Mọi người phải mất cả tháng trời mới đào ra được đường hầm này, cuối cùng sau khi mọi chuyện đã hoàn thành thì Hầu Chanh Chanh và anh trai của cô ấy đều bị đưa đến nơi này…

“Ở nơi này một bên là nước suối, bên kia là thủ hạ của cha, cho nên hai người chúng tôi hoàn toàn không có đường nào để thoát thân. Các người có thể tưởng tượng được dáng vẻ của hai đứa nhỏ mới lớn sống ở đây sẽ như thế nào không?” Hầu Chanh Chanh lộ ra vẻ mặt trông càng cay đắng hơn.

"Lúc anh trai không phát bệnh, tôi sẽ phải sống một cuộc sống một mình buồn bực ngán ngẩm ở phía bên kia của trận Âm Dương, ở nơi đó có bao nhiêu tảng đá và trên tảng đá có mấy cái hố đều đã được tôi đếm qua, nhưng nếu anh trai phát bệnh…”

Cô ấy không nói tiếp, nhưng tôi lại nghe hiểu.

Nếu anh trai của cô ấy phát bệnh, cô ấy sẽ bị kéo từ phía bên kia của trận Âm Dương tới đây và làm thuốc dẫn cho anh trai.

Nhưng sự tuyệt vọng và sợ hãi lại không phải là điều khủng khiếp nhất.

Điều khủng khiếp nhất là sau này Hầu Chanh Chanh đã hi vọng anh trai cô ấy sẽ phát bệnh mỗi ngày, bởi vì ít nhất cô ấy còn có thể nhìn thấy con người, mà không phải mỗi ngày chỉ có một mình cô đơn dưới ánh nến mờ ảo và không hiểu mình đã phạm phải sai lầm gì mà bị nhốt ở nơi đây.

Thời gian đối với cô ấy là rất tàn nhẫn, mỗi một phút mỗi một giây đều là sự tra tấn.

Hầu Chanh Chanh lắc đầu, nói là bản thân không biết tại sao lại thành ra thế này, nhưng đến năm cô ấy sáu tuổi, đột nhiên có người đến đón cô ấy và nói rằng cô ấy không cần ở lại đây đợi nữa.

"Thế là tôi đã trở về Yến Kinh, sau đó bệnh nặng một trận và quên hết tất cả mọi chuyện ở nơi này." Hầu Chanh Chanh lắc đầu.

Lão Yên thấy lạ hỏi: "Trước kia cháu có nói là cháu đã từng nhìn thấy một người áo đen..."

Hầu Chanh Chanh nói thật ra đó chỉ là một giấc mơ, nhưng hiện giờ cô ấy đã tỉnh lại, cô ấy nhớ rất rõ khi còn bé chưa từng xảy ra loại chuyện như vậy, hoặc là do trí nhớ của cô ấy đang tác quái rồi.

Tôi không nói thêm gì nữa, bởi vì điều này quả thực cũng có thể xảy ra, hơn nữa là sâu thẳm trong thâm tâm của cô ấy lúc đó rất có thể đã thực sự tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, tức là đột nhiên có một ngày có một người áo đen đến giết chết cha cô ấy và để cô ấy lại thấy ánh mặt trời.

"Không, người áo đen đó là có thật." Một giọng nói khàn khàn vang lên, khiến toàn bộ chúng tôi đều giật nảy mình.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng tối kia và chỉ thấy ánh sáng nơi cô Thu biến mất lại sáng lên lần nữa, một bóng đen im hơi lặng tiếng đứng ở nơi đó và không ai biết người này đã xuất hiện ở chỗ đó từ lúc nào.

Toàn thân người này được bao phủ bởi một chiếc áo choàng đen, cho nên không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ biết người này không cao, trông giống như một đứa trẻ.

"Anh... anh trai?" Hầu Chanh Chanh lộ ra vẻ không dám tin và hét lên một tiếng.

Nhưng điều này cũng khiến toàn thân tôi lập tức dựng tóc gáy, anh trai?

Hầu Chanh Chanh bây giờ cũng đã hai lăm hai sáu tuổi, như vậy lời cô ấy nói ít nhất cũng là chuyện cũ cách đây hai mươi năm, vậy mà anh trai của cô ấy vẫn còn sống?

Không đúng, bởi vì cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nói anh trai của mình đã chết.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự trách mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Người áo đen chậm rãi đi về phía chúng tôi, mà chúng tôi cũng đồng loạt lùi lại một bước, bởi vì khí chất ở trên người anh ta u ám đến mức chỉ cảm thấy người này giống như đã bò lên từ Địa ngục vậy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.

"Cuối cùng thì em cũng đến rồi..." Giọng nói khàn khàn lại vang lên, mang theo nỗi bi thương sâu sắc.

Sau đó, anh ta vươn đôi tay tái nhợt không có một chút màu máu của mình lên rồi cởi chiếc mũ của áo choàng đen ra, để lộ khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của mình.