← Quay lại trang sách

Chương 1104 Thần Kiếm Thái A

Khuôn mặt này có phần giống với Hầu Chanh Chanh nhưng lại vô cùng đẹp trai.

Hầu Chanh Chanh kích động đến mức toàn thân run rẩy: "Anh, anh... Anh còn sống?"

Khóe miệng của người áo đen cong lên như thể rất muốn cười một tiếng, nhưng lại cười không nổi, cho nên anh ta cũng không còn miễn cưỡng nữa mà gật nhẹ đầu: “Anh vẫn luôn sống ở chỗ này suốt ngần ấy năm để … Chờ em.”

Hốc mắt của Hầu Chanh Chanh lập tức đỏ lên, sau đó lắc đầu không ngừng nói là cô ấy không biết, nói rằng sau khi trở về Yến Kinh thì bản thân đã quên hết những chuyện xảy ra ở đây, cô ấy cũng không hiểu vì sao mình lại quên mất.

Người áo đen lắc đầu nói: “Anh không trách em, bởi vì không phải em trở về Yến Kinh nên mới quên mất chuyện nơi đây."

Hầu Chanh Chanh sửng sốt, người áo đen cười ha ha: “Khi đó anh vốn muốn giết chết ông ấy, em thấy rồi đó, sau khi bị kích thích, ông ấy đã đưa em trở về Yến Kinh. Mặc dù anh không biết ông ấy đã sắp xếp chuyện sau đó thế nào, nhưng nói tóm lại là em cũng không trở lại lần nào nữa.”

Hầu Chanh Chanh đến gần người áo đen, chúng tôi đều toát mồ hôi, nhưng do cô ấy đã hạ quyết tâm nên tôi cũng không biết mình phải nói gì, hoặc là nói tôi cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào, chỉ có thể nhìn cô ấy từ từ nắm lấy tay của người áo đen.

Người áo đen hiển nhiên không quen với việc tiếp xúc với người khác, nhưng anh ta cũng không rút tay ra, nói là vừa rồi anh ta cũng nghe thấy, nhưng tại sao người đó lại để cô ấy trở về?

Người đó... Hẳn là đang ám chỉ bộ trưởng Hầu phải không?

Tôi thầm đoán.

Hầu Chanh Chanh khóc không thành tiếng, nhưng người áo đen lại không cho là đúng, cũng đúng thôi, dù sao việc sinh hoạt ở một nơi quỷ quái này lâu như vậy, tính tình của anh ta có hoạt bát đến đâu cũng sẽ bị mài mòn.

“Em cũng không biết.” Hầu Chanh Chanh lắc đầu, sau đó hỏi người áo đen mấy năm nay đã sống thế nào.

Nhưng người áo đen chỉ nói một câu cho qua chuyện, nói rằng còn sống thế nào nữa, chẳng qua là cứ như vậy mà sống thôi, dù sao việc không có ban ngày hay đêm tối thì sống thế nào cũng đều như nhau.

Hầu Chanh Chanh nghẹn ngào khó nói nên lời, nói là cô ấy không biết, nếu bản thân nhớ ra thì nhất định sẽ không bao giờ để người áo đen ở đây một mình lâu như vậy.

Người áo đen vỗ nhẹ vào cô ấy: “Anh thực sự rất vui khi em có thể một lần nữa quay lại. Vốn dĩ… anh đã bỏ cuộc và muốn phá hủy đường hầm này, như vậy thì việc anh không thoát ra được cũng không sống sót được chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nhưng may là em đã quay lại.”

Tôi nhìn vào hai người bọn họ mà không biết nên nói gì.

Người áo đen thoạt nhìn không hề lớn lên, nhiều nhất chỉ là dáng vẻ của một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, nhưng việc anh ta có thể sinh sống ở trong đường hầm này hai mươi năm qua, vậy thì bệnh của anh ta chắc hẳn đã được chữa khỏi rồi đúng không?

Nhưng nếu anh ta đã khỏe mạnh thì tại sao còn muốn ở lại nơi quỷ quái này?

****

Hầu Chanh Chanh nắm lấy tay anh ta, hồi lâu chỉ gọi ra được mấy tiếng anh trai, cũng không nói ra được những lời nào khác.

Người áo đen rõ ràng đã nhiều năm không có ở chung với người khác, cho nên lúc đối mặt với tình huống này anh ta hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ có thể nói đi nói lại cô ấy trở về là tốt rồi, cô ấy trở về là tốt rồi.

Chúng tôi đứng ở một bên không nói chuyện, lúc này cũng không cần chúng tôi phải nói gì, bởi vì tình cảm giữa bọn họ không phải là thứ mà những người ngoài như chúng tôi có thể xen vào.

"Ranh con, để mày chạy..."

Đột nhiên, ngay lúc chúng tôi đều cảm thấy bầu không khí đang vô cùng bi thương và mọi người đều như sắp đắm chìm vào trong đó, chợt giọng nói hung hãn của cô Thu vang lên, sau đó chúng tôi liền nhìn thấy cô ấy mặc đồ đỏ đột nhiên xuất hiện, thoạt nhìn như quỷ mị*.

(*) Quỷ mị là một từ Hán Việt, thường được sử dụng trong văn học và văn hóa dân gian để miêu tả những điều huyền bí, ma quái, hoặc có tính chất mê hoặc, thần bí. Từ này thường gắn liền với các câu chuyện về ma quỷ, hồn ma, hoặc các hiện tượng siêu nhiên mà con người không thể lý giải được.

“Chị Thu?” Tôi vội vàng chạy đến, nhưng cô ấy làm như không thấy tôi và đẩy tôi sang một bên, sau đó đưa tay muốn kéo người áo đen.

Nhưng rất nhanh, cô ấy đã rụt tay lại và tỏ vẻ kinh hãi: “Cô, cô biết người này sao?”

Tôi bị cô Thu làm cho hoảng sợ. Chúng tôi lo lắng cho cô ấy muốn chết, còn cô ấy lại tỏ ra như không có chuyện gì, cả người tràn đầy sức sống. Hơn nữa, có vẻ như giữa cô ấy và người áo đen đã có chuyện hiểu lầm gì đó.

Nhưng cũng không thể trách cô ấy được, nếu cô ấy thực sự đã vào trận Âm Dương thì hẳn là đã nhìn thấy người áo đen.

"Chị Thu, em..." Hầu Chanh Chanh xin lỗi, nói rằng khi vừa nhìn thấy ánh sáng, cô ấy đã cảm thấy rất khó chịu rồi, nhưng vẫn để cô Thu đi mạo hiểm. Bây giờ nghĩ lại, cô ấy cảm thấy rất sợ.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy Hầu Chanh Chanh không giống với người mà tôi đã quen biết trong hai ngày qua. Từ khi bắt đầu bước vào đáy suối, sự quyết đoán của cô ấy càng ngày càng trở nên mơ hồ, hơi thở của cô ấy ngày càng nặng nề.