← Quay lại trang sách

Chương 1122 Thần Kiếm Thái A

Quả nhiên, loại cửa nam châm này vẫn còn có khuyết điểm, chỉ là nếu tính từ thời nhà Tần mà nói thì nó đã rất cao cấp rồi.

Lão Yên và những người khác nối đuôi vào trong, để lại cô Thu ở cửa nam châm. Khi chúng tôi đã vào đủ xa để không bị ảnh hưởng bởi cửa nam châm, cô mới từ từ gỡ vũ khí của mình ra khỏi cửa.

Những vũ khí bị hút lên trên cánh cửa nam châm nào có dễ lấy như vậy, cho nên cô ấy đã phải tốn rất nhiều công sức mới tháo hết vũ khí ra và ném từng cái một cho chúng tôi.

Sau đó cô ấy mới gia nhập cùng chúng tôi rồi thấp giọng mắng một câu: “Mẹ nó, cung A Phòng cái gì chứ, nơi chết tiệt này chính là một nơi quỷ quái. Cánh cửa nam châm này có tác dụng trong việc phòng tránh thích khách, nhưng những tên lính canh cửa thì sao?”

Cô ấy nói như vậy cũng không sai, chỉ nghe giáo sư Hứa cười ha ha nói: “Đúng vậy, vì lý do đó, phía sau cửa nam châm mới được xây dựng thêm một cánh cửa cung khác. Cánh cửa cung này có thủ vệ canh gác, nếu có thích khách may mắn vượt qua được cửa nam châm thì cánh cửa cung này sẽ là một lớp bảo vệ bổ sung.”

Tôi giương mắt nhìn lên, quả nhiên, cách đó chưa đầy mười thước có một bức tường khác được làm bằng gạch xanh bình thường, ở giữa có một tháp canh, chỉ là hiện tại không có lính canh mà thôi.

Giáo sư Hứa vẫn tỏ ra rất hưng phấn. Dưới sự bảo vệ của Nha Tử, ông ấy đi ở phía trước và không ngừng lẩm bẩm, nói rằng cả đời ông ấy chưa bao giờ tưởng tượng được việc thực sự có cung A Phòng. Dù có nghĩ đến cũng không dám tin rằng những ghi chép trong dã sử lại là sự thật.

Khi chúng tôi bước qua cánh cửa, những ngôi mộ mà chúng tôi đã từng vào trước đây dường như trở nên nhỏ bé so với cung A Phòng. Nếu toàn bộ núi Ly Sơn này bị khoét rỗng, tôi tin rằng toàn bộ khu vực bên trong núi chính là cung A Phòng.

Trước mặt chúng tôi là một tòa Thượng Thiên Đài cao khoảng bốn tầng.

“Đây là Thượng Thiên Đài!” giáo sư Hứa lẩm bẩm.

Thượng Thiên Đài là nơi cung A Phòng thờ cúng các vị thần. Tần Thủy Hoàng tin rằng thái bình thịnh thế đều là nhờ các vị thần ban ân và phù hộ. Để cầu cho đất nước thịnh vượng và bốn biển thái bình, Hoàng đế sẽ định kỳ dẫn đầu triều thần đăng đàn cầu xin thần linh phù hộ.

Phía trước Thượng Thiên Đài có một cầu thang đá rất dài, có lẽ là con đường cho hoàng đế và triều thần đi lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên và cảm thấy có gì đó không ổn: “Hình như trên đó có thứ gì đó?”

Giáo sư Hứa lắc đầu bảo rằng ông không nhìn thấy gì, và những người khác cũng đồng loạt lắc đầu.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy chắc chắn phải có thứ gì đó. Có thể do góc nhìn của tôi nên chỉ mình tôi mới thấy được, nhưng tôi dám khẳng định rằng trên đó có gì đó.

Tôi lập tức quay sang họ và yêu cầu mọi người đứng yên tại chỗ, trong khi tôi sẽ lên xem thử.

Lão Yên khuyên tôi không nên vội vàng, nhưng tôi chỉ gật đầu nhẹ, bảo ông đừng lo lắng, tôi chỉ lên kiểm tra một chút tình hình thôi.

Vừa dứt lời, tôi đã bước lên các bậc thềm đá. Dù không rõ nguyên do, nhưng khi bước lên thềm đá phủ đầy rêu xanh, tôi cảm nhận được một cỗ hơi thở của lịch sử phả vào mặt.

Tôi dường như thấy hình ảnh Tần Thủy Hoàng dẫn dắt triều thần bước từng bước lên thềm đá, hướng về Thượng Thiên Đài để cầu xin sự phù hộ của thần linh.

Dự định ban đầu của tôi là nhanh chóng tiến lên trên, nhưng không biết vì sao, bước lên các bậc thềm đá, tôi cảm thấy tốc độ của mình tự dưng chậm lại, và dần dần quên mất mục đích của mình là gì.

Mãi đến khi Nha Tử gọi tôi, tôi mới tỉnh lại khỏi trạng thái mơ màng. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ và gãi đầu, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và vội vàng tiếp tục bước lên Thượng Thiên Đài.

Lần này, cảm giác kỳ lạ không còn nữa. Trong tâm trí tôi chỉ còn lại hình ảnh của thứ gì đó trên Thượng Thiên Đài.

Thượng Thiên Đài uốn lượn lên cao, tôi gần như ba bước hợp thành một bước mà leo lên. Khi leo đến bậc thang cuối cùng, tôi suýt chút nữa bị ngã, may mắn là kịp thời bám vào lan can.

Ở giữa Thượng Thiên Đài có ba sợi xích sắt dày, to bằng cánh tay của trẻ con, những sợi xích sắt này đang trói chặt một người, không đúng, phải nói là một đứa bé!

Đứa bé này có thân hình giống như trẻ sơ sinh, nhưng đầu của nó lại to hơn tôi gần một nửa, khiến người ta liếc mắt nhìn một cái liền có cảm giác đầu của nó có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

Toàn thân đứa bé trắng như tuyết, trắng đến mức có chút không bình thường. Mặc dù đứa bé này trông giống như một trẻ sơ sinh bình thường, nhưng sự hiện diện của nó ở đây chắc chắn không phải là điều bình thường.

“Oa!”

Đột nhiên, đôi mắt của đứa bé nhìn về phía tôi rồi bật khóc đến long trời lở đất.

****

Tôi vội vàng bò xuống Thượng Thiên Đài, tiếng khóc sau lưng dường như đang đuổi theo tôi, khiến tôi không dám dừng lại, bởi vì thứ này quá mức tà môn rồi...

Bang!

Tôi trực tiếp lăn thẳng ra khỏi Thượng Thiên Đài, tiếng khóc vừa rồi còn rất thê lương đã lập tức biến mất không thấy nữa, tôi kinh hoàng nhìn về phía Thượng Thiên Đài, chỉ cảm thấy đôi mắt đen ngòm kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.