← Quay lại trang sách

Chương 1125 Thần Kiếm Thái A

Quỷ Anh bị trói trên Thượng Thiên Đài, để giải quyết nó nhất định phải đến đó.

Khi tôi vừa định tiến tới, Nha Tử đã kéo tôi lại: “Tôi đi cùng cậu.”

Tôi lắc đầu từ chối, bởi vì mức độ nguy hiểm của chuyện này về cơ bản là thứ tôi không thể nào đoán trước được, cho nên ý của tôi là một khi Quỷ Anh mất khống chế, bọn họ sẽ chạy trốn từ cả hai phía, khả năng gặp phải nguy hiểm ở nơi đó có thể có hoặc không, vì vậy đây là phương án tốt nhất cho cả nhóm.

Hiện tại đã không còn đường quay lại nữa, chỉ có thể làm như vậy thôi!

Nha Tử kiên quyết muốn đi theo, nhưng tôi lắc đầu nói không cần. Tốt xấu gì Định Hải Thất Bộ cũng có thể mê hoặc Quỷ Anh, nhưng nếu Nha Tử đi theo thì Quỷ Anh có thể sẽ phát hiện ra ngay lập tức.

"Sẽ không đâu, cậu yên tâm đi." Nha Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quỷ Anh với thần sắc không đúng lắm, cho dù cảm xúc của anh ta đang ẩn giấu dưới cặp kính râm, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được anh ta muốn đi theo tôi, chứ không chỉ vì tôi sắp gặp phải nguy hiểm.

Tôi muốn khuyên nhủ thêm vài câu thì giáo sư Hứa đã lên tiếng: “Trường An, cứ để cậu ta đi cùng đi.”

Tôi nhìn hai người họ mà không biết phải nói thế nào, nhưng giữa bọn họ nhất định là có chuyện gì. Nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi thăm nên tôi đành phải gật nhẹ đầu, nói là muốn đi cùng thì cũng được thôi, nhưng tuyệt đối không thể đặt mình vào nguy hiểm, nếu cảm thấy có chỗ nào không đúng có thể bỏ chạy thì nhất định phải tranh thủ chạy nhanh.

Nha Tử cười nói: "Thôi đi, chừng nào cậu làm được thì hãy nói tôi."

Nói xong, anh ta bước về phía trước, khiến tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc vội vàng theo sau, sau khi bước lên Thượng Thiên Đài, tôi và Nha Tử nhìn nhau rồi một trước một sau bước lên bậc thang.

Thứ mà tôi sử dụng chính là Định Hải Thất Bộ, cho nên lúc bước lên bậc thang sẽ không gây ra bất cứ động tĩnh gì, nhưng tôi lại lo lắng Quỷ Anh sẽ phát hiện ra tiếng bước chân của Nha Tử, nhưng sau đó tôi lại phát hiện phía sau cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Nha Tử đã theo sau, anh ta đang bước lên bậc thang một cách nhàn nhã, mặc dù dáng vẻ này không khác gì lúc bình thường khi đi lên cầu thang, nhưng trông anh ta lại có chút giống một vị tiên nhân.

Bởi vì loại cảm giác này tôi chỉ nhìn thấy ở trên người của cô Tứ, nên không khỏi có chút giật mình, vì vậy cũng khiến bước chân của tôi mất thăng bằng, cả người ngã về phía sau.

Nha Tử đưa tay đỡ lấy tôi và dùng ánh mắt hỏi thăm tôi bị sao vậy.

Tôi xấu hổ lắc đầu, ngay tại thời điểm mấu chốt này mà tôi còn nhớ tới những thứ đó, đúng là cạn lời.

Thế là tôi tập trung toàn bộ sự chú ý vào con đường trước mặt và không còn dám nghĩ đến cô Tứ nữa. Nếu không phải vừa rồi có Nha Tử thì hành động của chúng tôi chắc chắn đã bị Quỷ Anh phát hiện, nhưng tôi vẫn hy vọng lúc này nó không có chú ý tới.

Thượng Thiên Đài cao bốn tầng, mặc dù Định Hải Thất Bộ rất lợi hại, nhưng thân pháp của nó lại có hạn, nên lúc tôi sử dụng dạng bước chân này thật sự rất mệt mỏi chứ không được uyển chuyển nhẹ nhàng giống như Nha Tử, nhưng cũng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cắn răng bước từng bước một lên mỗi tầng.

Cuối cùng, khoảng một phút sau, chúng tôi đã đứng trước thềm đá của tầng cuối cùng.

Nha Tử ra hiệu cho tôi, sau đó cả người nhẹ nhàng hơi xoay người lại và đứng ở một bên lan can.

Việc anh ta đứng ở trên đó đã mang lại cho tôi một loại cảm giác có phần giống với Vân Thất, toàn bộ cơ thể của anh ta giống như một sợi lông vũ không có bất kỳ hạn chế nào về trọng lượng.

Sau khi thấy anh ta đã đứng vững thì bản thân cũng từ từ bước tới.

Bậc bốn, bậc ba, bậc một...

Cuối cùng tôi cũng bước lên tới Thượng Thiên Đài, hai tay giống như móng vuốt chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.

Không đúng, Quỷ Anh đâu?

Tôi kinh ngạc nhìn lên Thượng Thiên Đài, rõ ràng xiềng xích vẫn còn đó, nhưng Quỷ Anh đã biến mất.

Hỏng bét!

Tôi vội vàng quay người lại, bản thân trúng kế điệu hổ ly sơn rồi.

Điều đáng sợ nhất về Quỷ Anh cấp cao không phải là sức mạnh của nó mà là trí tuệ của nó, nó có khả năng tạo ra những điều kiện thuận lợi nhất cho chính nó trong bất kỳ tình huống nào.

Nó bị trói trên Thượng Thiên Đài, nếu chúng tôi cùng nhau tiến lên thì chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối nhất định cho nó, nhưng chúng tôi đã không làm vậy, cũng vì nó bị trói ở đây nên tôi muốn giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.

Nhưng bây giờ xem ra, nó hoàn toàn không bị trói lại!

Nghĩ tới đây, lông tơ của tôi lập tức dựng lên, nó vậy mà không bị trói, vậy lúc tôi vừa mới tiến lên, có phải nó cũng không ở trong trạng thái bị trói?

Nói cách khác, vừa rồi nó có thể giết chết tôi...

Rốt cuộc vừa rồi tôi cũng không có chút phòng bị nào, thứ duy nhất có thể nhanh chóng lấy ra chính là phi đao mà cô Thu vừa lấy ra khỏi cánh cửa nam châm và ném cho tôi.

Chỉ nghĩ đến đó thôi mà tôi đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng, thậm chí tôi còn cảm thấy chúng tôi hoàn toàn không có biện pháp đối phó con Quỷ Anh này.