Chương 1124 Thần Kiếm Thái A
Tuy nhiên, hai người đang đứng trước mặt chúng tôi khiến tôi không thể không tin.
"Trường An, cậu đang nghĩ gì vậy?" Nha Tử vỗ vai tôi.
Tôi lắc đầu nói không có gì, rồi quay sang hỏi Hầu Chanh Chanh chúng tôi nên làm gì tiếp theo?
Nếu Thượng Thiên Đài thực sự là cửa mộ, vậy chúng tôi đi qua bằng cách nào?
Sự tồn tại của Quỷ Anh xưa nay chỉ có trong truyền thuyết, thậm chí còn kinh khủng hơn cả cương thi, ngay cả Thi Vương ngàn năm cũng có khả năng phải cúi đầu trước nó, huống chi là chúng tôi.
Sắc mặt của Hầu Chanh Chanh cũng trở nên nghiêm túc hơn, nói rằng cô ấy không biết cách đi qua, chỉ biết chúng tôi nhất định phải đi qua Thượng Thiên Đài, vì nếu không, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm còn đáng sợ hơn cả Quỷ Anh.
Tôi đồng ý với nhận định này của cô ấy, trong một ngôi mộ, có đôi khi bản thân phải đi theo thiết kế của ngôi mộ thì mới có khả năng sống sót, nếu như dám có ý đồ mở ra đường hầm riêng thì hệ số rủi ro quả thực sẽ cao hơn rất nhiều.
Chúng tôi rơi vào trạng thái trầm mặc, vì đây thực sự là một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu cả hai bên đều không có nguy hiểm gì mà chúng tôi lại chọn đối mặt với Quỷ Anh, vậy thì tổn thất của chúng tôi có thể sẽ rất lớn.
Chúng tôi không dám mạo hiểm. Dù biết Quỷ Anh là gì, mặc dù khó đối phó nhưng ít nhất chúng tôi cũng biết về nó. Còn đối với những gì ẩn giấu ở hai bên, chúng tôi hoàn toàn không có thông tin.
"Tiểu Chanh, cháu quyết định đi!" Lão Yên nhìn về phía Hầu Chanh Chanh.
Lần này cô ấy là người chỉ huy nên Hầu Chanh Chanh cần đưa ra quyết định.
Tất nhiên, để cô ấy đưa ra quyết định không phải vì chúng tôi đang trốn tránh trách nhiệm mà là muốn đưa ra quyết định nhanh chóng cho những hành động tiếp theo.
Hầu Chanh Chanh ngẩng đầu nhìn lên Thượng Thiên Đài, sau một lúc lâu mới nói: “E rằng không phải do chúng ta quyết định.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy Quỷ Anh với cái đầu to đang đứng trên cây cột ở hành lang của Thượng Thiên Đài, xích sắt bị kéo căng. Đôi mắt của nó không có chút cảm xúc, hoặc đúng hơn là trong trẻo như một đứa trẻ, nhưng chính ánh mắt này lại khiến tất cả chúng tôi cảm thấy lạnh gáy.
Quỷ Anh được chia thành nhiều cấp bậc.
Cấp thấp nhất là Quỷ Anh mang nhiều oán khí. Loại Quỷ Anh này có sức tàn phá lớn, nhưng cũng dễ bị chế phục hơn.
Cấp thứ hai chính là Quỷ Anh có oán khí không sâu, nhưng đây cũng là loại rất ít xuất hiện, bởi vì nó không có lý do cần trả thù, nói chính xác hơn thì lúc nó hóa thành Quỷ Anh đã xảy ra sai sót.
Cấp cao nhất chính là con Quỷ Anh đang đứng trước mặt chúng tôi. Mặc dù đôi mắt của nó trong sáng như một đứa trẻ, nhưng oán khí của nó rất nặng nề, chỉ là nó đang kiềm chế toàn bộ sự tức giận của mình.
Tôi liếc nhìn lão Yên và thấy rõ ông ấy cũng đã nhận ra điều này. Khuôn mặt ông ấy lộ vẻ lo lắng và quay sang nhìn Hầu Chanh Chanh với vẻ muốn nói mà lại thôi.
Tôi biết, có lẽ ông ấy muốn chọn con đường ở hai bên! Bởi vì trên đời này chỉ có một thứ có thể chế ngự được Quỷ Anh cấp cao nhất, mà cũng chỉ có tôi mới có thứ này, nhưng tôi lại không có năng lực này.
Chỉ có Định Hải Thất Bộ kết hợp với Lục Trảo Phá Sơn, cộng thêm ánh sáng của ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu mới có thể làm Quỷ Anh phải sợ hãi.
****
Nhưng hiện tại, ngoài Định Hải Thất Bộ mà tôi có một chút thành tựu, Lục Trảo Phá Sơn của tôi chỉ mới ở bước nhập môn.
Còn ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu thì hoàn toàn mới mẻ với tôi và tôi cũng không biết nó có tác dụng gì, huống hồ là những thứ khác.
Trong quyển "Tinh Quan Yếu Quyết" từng đề cập đến Quỷ Anh, nhưng ngay cả vị tiền bối đã ghi chép việc này cũng chưa từng thành công, chỉ nói là phương pháp này có tác dụng mà thôi.
Mặc dù tôi không biết lão Yên biết thông tin này từ đâu, nhưng nhìn dáng vẻ này của ông ấy thì rõ ràng là biết được chuyện này, cho nên ông ấy mới không muốn để tôi mạo hiểm, thà để tất cả chúng tôi cùng mạo hiểm.
Tuy nhiên, tôi lại nghĩ khác. Tôi thà tự mình mạo hiểm còn hơn. Mối nguy hiểm chưa biết rõ đối với chúng tôi quả thực rất đáng sợ, nên tôi muốn thử xem sao.
Lão Yên nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi: "Cậu điên rồi sao?"
"Tôi không bị điên. Quỷ Anh chỉ là một con quái vật trong truyền thuyết, có thể nó không đáng sợ như chúng ta tưởng tượng." Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và nở một nụ cười.
Quỷ Anh đi qua đi lại trên các trụ cột của hành lang, sợi xích sắt kêu lạch cạch theo từng động tác của nó, nghe giống như bùa đòi mạng, nhưng tôi nhất định phải tháo bùa đòi mạng này xuống, chỉ có như vậy chúng tôi mới có thể tiến thêm một bước!
Cho dù là cung A Phòng hay là thần kiếm Thái A thì đều không cho phép chúng tôi dừng lại ở chỗ này.
"Lão Yên, nỗi sợ hãi về những điều chưa biết không dễ giải quyết hơn nỗi sợ hãi về những điều đã biết." Tôi thẳng thắn nói.
Tôi đặt túi của mình xuống, lấy ra vài thứ mà tôi nghĩ có thể cần đến rồi nhét vào trong áo. Tôi nhanh chóng ôn lại các chiêu thức liên quan đến Lục Trảo Phá Sơn và Định Hải Thất Bộ được ghi trong quyển "Tinh Quan Yếu Quyết", rồi chậm rãi bước về phía Thượng Thiên Đài.