← Quay lại trang sách

Chương 1127 Thần Kiếm Thái A

“Tĩnh Sinh?” Bộ trưởng Hầu nhướng mày rồi hỏi cái tên này là do ai đặt cho?

Tĩnh Sinh không để ý đến sự cản trở của Hầu Chanh Chanh mà từ phía sau cô ấy đi ra, sau đó lộ ra khiêu khích nói: "Ông không có đặt tên cho tôi, sư phụ hiện tại của tôi đã đặt tên cho tôi, sao thế, chẳng lẽ trong lòng ông cảm thấy khó chịu à?”

Suy cho cùng, bộ trưởng Hầu cũng là người nắm quyền, những năm này cũng gặp phải sóng to gió lớn không ít, Tĩnh Sinh ở trước mặt ông ấy giống như nghé con mới sinh, cho nên những lời này của anh ta không hề làm cho bộ trưởng Hầu có chút dao động nào.

Nhưng khi bộ trưởng Hầu nhìn thấy bộ dáng của Tĩnh Sinh, nỗi buồn trong mắt ông ấy vẫn rất rõ ràng.

"Bộ trưởng, sao ngài lại tới đây?" Lão Yên lên tiếng hỏi.

Kỳ thật câu nói này của ông ấy cũng không hỏi toàn bộ vấn đề, tôi biết việc mà ông ấy muốn hỏi chính là tại sao bộ trưởng Hầu lại tới đây.

Xe lửa đã bị chúng tôi lái xuống lòng đất, thú ăn thịt người vẫn đang ở trong đường hầm tàn phá bừa bãi, nhưng trên người của bộ trưởng Hầu lại rất sạch sẽ, giống như tới nhà bạn làm khách vậy.

Bộ trưởng Hầu nhẹ giọng mỉm cười nói lão Yên đừng nói quanh co lòng vòng nữa, ông ấy đến đây không phải với tư cách là cấp trên mà là tiền bối đến chi viện cho chúng tôi trong nhiệm vụ lần này.

Chi viện?

Nhưng chúng tôi cũng không có gửi tin ra ngoài yêu cầu chi viện mà, mặc dù trên đường đi rất nguy hiểm nhưng cũng chưa đến mức xuất hiện thương vong nghiêm trọng cần chi viện.

Bộ trưởng Hầu hiểu rất rõ về những nghi ngờ của chúng tôi, ông ấy vẫy tay nói là đợi chút nữa rồi hẵng bàn lại, giải quyết Quỷ Anh trước rồi lại nói.

“Quỷ Anh đã chết rồi.” Giọng điệu của Tĩnh Sinh lạnh lùng.

Bộ trưởng Hầu nhìn về phía anh ta, nhưng giọng điệu của ông ấy có chút quái dị, như không có một chút cảm xúc nào, lại như đang kiềm chế cảm xúc: “Nó vẫn chưa có chết, còn cần cậu xử lý, tôi đã nuôi dưỡng cậu hơn hai mươi năm và giờ là lúc cậu phải báo đáp tôi."

Tĩnh Sinh lập tức bùng nổ giống như một quả pháo bị châm lửa: “Báo đáp? Ông giam cầm tôi ở trong cái hang động không thể thấy ánh mặt trời kia hơn hai mươi năm mà còn ảo tưởng tôi báo đáp sao?”

“Chẳng lẽ mấy năm qua, cậu vẫn chưa biết bản thân đang mắc phải căn bệnh gì sao?” Bộ trưởng Hầu đột nhiên hỏi lại.

Tĩnh Sinh sửng sốt, quả thực Hầu Chanh Chanh luôn nói anh ta đang mắc phải một căn bệnh lạ, nhưng lại không chịu giải thích rõ ràng căn bệnh đó là gì, chỉ biết là cần máu tươi để duy trì sự sống của anh ta, cho đến khi anh ta đến Nam Cương.

Không đợi Tĩnh Sinh kịp trả lời, bộ trưởng Hầu lại lên tiếng: "Cậu nghĩ xem vì sao cậu có thể kiên trì đến Nam Cương? Cậu nghĩ xem vì sao tôi lại nói cho Tiểu Chanh biết về vị trí của đường hầm chứ? Và cậu hãy suy nghĩ xem vì sao tôi lại gây ra trận hỏa hoạn ở Ly Sơn?”

Những câu hỏi liên tiếp của bộ trưởng Hầu khiến Tĩnh Sinh bối rối, chúng tôi cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ trước những thông tin này.

Hỏa hoạn ở Ly Sơn vậy mà là do bộ trưởng Hầu làm ra?

Bộ trưởng Hầu liếc nhìn chúng tôi, nhưng vẫn không có ý định giải thích, chỉ nói nhanh: “Cậu vốn không phải là con trai của tôi, nhưng mẹ của cậu đúng là người Nam Cương, tôi không biết cha cậu là ai, chẳng qua là lúc đó tôi tình cờ đụng phải mẹ con cậu, lẽ ra tôi có thể mặc kệ cậu, nhưng mẹ của cậu lại có ân với quốc gia nên tôi mới đồng ý với bà ấy là sẽ chăm sóc cho cậu, nhưng tôi không thể mang cậu về Yến Kinh được. Bởi vì dựa trên tình hình lúc đó, cậu ở Yến Kinh sẽ chỉ nhận phải tổn thương lớn hơn mà thôi."

Lời nói của bộ trưởng Hầu không cho chúng tôi có cơ hội thở dốc, cứ như vậy phơi bày sự thật ở trước mặt chúng tôi.

“Bệnh của cậu chính là không thể thấy ánh mặt trời.” Bộ trưởng Hầu thở dài.

“Nhưng lúc đó cậu còn nhỏ, cho dù tôi có nói thế nào thì cậu cũng không thèm nghe, chỉ cho rằng tôi không muốn thừa nhận đứa con trai này mà thôi. Nhưng vì để giữ mạng của cậu, tôi chỉ có thể đào ra đường hầm này, nhưng sau này tôi lại phát hiện cứ mỗi lần cậu phát bệnh là sẽ uống máu của Tiểu Chanh. Tôi thậm chí không tiếc hy sinh danh dự của Tiểu Chanh để con bé tới chăm sóc cho cậu, nhưng còn cậu thì sao? Vậy mà lại có ý định muốn giết chết tôi, thậm chí còn muốn giết chết cả Tiểu Chanh!”

Vì vậy, sau này bộ trưởng Hầu không còn cách nào khác ngoài việc để Tĩnh Sinh sống một mình trong đường hầm và thỉnh thoảng cho anh ta một ít thức ăn để duy trì sự sống.

Về phần Hầu Chanh Chanh, bộ trưởng Hầu đã đưa cô ấy ra nước ngoài, bởi vì chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy, nếu không đưa ra nước ngoài, ông ấy lo cô ấy sẽ không chịu nổi.

Chỉ là cuối cùng bộ trưởng Hầu cũng không đành lòng, dù sao Tĩnh Sinh cũng là một mạng người, còn là đứa nhỏ mà ông ấy đã nhìn đến lớn, cho nên ông ấy không muốn để anh ta bị nhốt trong đường hầm cả đời.

Cho nên ông ấy đã tìm cao nhân tới đây huyến huyện anh ta, cũng tìm người đến đây tiết lộ cho anh ta thông tin về việc người ở Nam Cương có thể cứu anh ta, thậm chí còn bí mật hộ tống anh ta suốt cả chặng đường đi đến Nam Cương.