← Quay lại trang sách

Chương 1128 Thần Kiếm Thái A

Nhưng ông ấy không muốn giữa Tĩnh Sinh và Hầu Chanh Chanh có tồn tại mối quan hệ anh em, bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã không có quan hệ gì!

Ông ấy cảm thấy mọi việc mình làm đã là tận tình tận nghĩa, nhưng lại không ngờ Tĩnh Sinh vẫn cứ muốn giết chết ông ấy, đúng lúc này bên phía thần kiếm Thái A có tin tức, mặc dù còn chưa xác định, nhưng bộ trưởng Hầu đã không đợi nổi nữa, ông ấy cần nhanh chóng kết thúc mọi chuyện với Tĩnh Sinh càng sớm càng tốt.

****

Ông ấy là nguồn gốc của sự không cam lòng trong tim Tĩnh Sinh, Tĩnh Sinh cũng là cái gai trong lòng ông ấy, ông ấy đã đồng ý với ân nhân của mình là sẽ chăm sóc cho Tĩnh Sinh, nhưng ông ấy không muốn mạo hiểm tính mạng của Hầu Chanh Chanh, sự cân nhắc giữa hai bên đã khiến ông ấy dằn vặt bản thân cả ngày lẫn đêm, cho nên ông ấy mới nhân cơ hội này hi vọng Tĩnh Sinh có thể hiểu được và cũng hi vọng Tĩnh Sinh có thể sống một cuộc sống an nhiên.

Bộ trưởng Hầu không phải là người thiếu quyết đoán, mặc dù ông ấy đã nói chuyện với Tĩnh Sinh rất nhiều lần, nhưng Tĩnh Sinh vẫn không chịu tin, chỉ nghĩ rằng bộ trưởng Hầu đang tìm cớ vì không muốn nhận mình.

Hầu Chanh Chanh ngơ ngác, cô ấy lắp bắp nói không thể nào, rõ ràng tất cả mọi người đều nói Tĩnh Sinh là anh trai cô ấy.

Bộ trưởng Hầu cũng cười khổ nói: “Trách cha, là cha sợ đám cấp dưới chăm sóc cậu ta không tận tâm nên mới dùng danh nghĩa này! Con cũng biết hơn hai mươi năm trước, thái độ của Yến Kinh với người Nam Cương như thế nào rồi, nếu để bọn họ biết Tĩnh Sinh không có quan hệ máu mủ gì với cha, sợ là cậu ta đã bỏ mạng ở trong đường hầm đó từ lâu.

Mà đây cũng là lý do mà cha đưa con đến đó, chỉ có như vậy thì bọn họ mới tin rằng các con đều là con của cha, khi đó cha bận rộn nên cũng không đến gặp các con, không ngờ lúc cha cố gắng giải thích thì không một ai trong các con chịu tin tưởng.”

Đổi lại là ai thì cũng sẽ không tin mà?

Bộ trưởng Hầu cũng thừa nhận rằng lúc đó ông ấy đã xử lý sự việc không chu toàn, nhưng cho dù có phải làm lại lần nữa thì ông ấy cũng không có cách nào tốt hơn, vì lúc ấy có một thế lực đối địch luôn bám sát ông ấy, khiến ông ấy phải mang theo 701 và 303 ngày đêm giao chiến, bận rộn đến mức chân không chạm đất, nên chỉ có thể nghĩ ra giải pháp không đủ chu toàn này.

Lão Yên thở phào nhẹ nhõm, lén nói với tôi cũng may Tĩnh Sinh không phải là con của bộ trưởng Hầu.

Tôi hỏi ông ấy lí do thì ông ấy nói đây là vấn đề nguyên tắc. Lão Yên luôn không tin bộ trưởng Hầu có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ không ngờ cách xử lý của ông ấy lại làm cho hai đứa nhỏ phải chịu đựng quá nhiều.

Tĩnh Sinh không tin vào điều đó, anh ta điên cuồng hét lên: “Không phải như vậy, hoàn toàn không phải như vậy, ông chỉ là không muốn nhận tôi, ông cảm thấy tôi sẽ làm ông mất mặt, cảm thấy tôi không xứng làm con ông, tên họ Hầu kia, mãi cho đến lúc này rồi mà ông vẫn còn nói láo!”

Đối với sự giận dữ của Tĩnh Sinh, bộ trưởng Hầu dường như không hề để ý, chỉ nhìn chằm chằm anh ta mà nói: "Cậu có tin hay không thì hiện tại cũng nên làm trước một việc đã, cậu thấy con Quỷ Anh này không?”

Trong lời nói của bộ trưởng Hầu còn mang theo cảm giác áp bách, cho dù bộ trưởng Hầu không hề làm ra hành động gì cụ thể, nhưng cảm giác áp bách này khiến chúng tôi cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt.

Đương nhiên cũng bao gồm Tĩnh Sinh, tuy anh ta rất tức giận, nhưng vẫn bị khí thế của bộ trưởng Hầu áp chế, sau đó anh ta vô thức nhìn về phía Quỷ Anh, thậm chí còn không tự chủ được mà gật nhẹ đầu.

Tôi nghĩ, trong lòng anh ta nhất định không muốn nghe theo bộ trưởng Hầu, nhưng cơ thể của anh ta lại không nghe theo anh ta.

Thậm chí anh ta còn mở miệng nói là anh ta thấy được.

Bộ trưởng Hầu tiếp tục nói: “Đã qua nhiều năm, cậu vẫn chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời, Quỷ Anh cũng giống như cậu, nếu muốn chiến thắng thì phải dựa vào cậu! Dù ở đây có đèn trường minh, nhưng đối với chúng ta độ sáng của nó hoàn toàn không đủ, có lẽ bọn họ còn chưa có nhận ra, ở đây lực công kích của bọn họ về căn bản là không có cách nào phát huy hết, cho nên chỉ có thể dựa vào chính cậu thôi."

“Dựa vào tôi?” Tĩnh Sinh có chút không dám tin, nói là cho dù bản thân có năng lực nhìn được trong bóng tối, nhưng cũng không có năng lực nào khác.

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía anh ta, sao anh ta có thể nói mình không có năng lực nào khác chứ?

Tôi có thể cảm nhận được điều đó ngay lúc anh ta phối hợp với Côn Bố. Bản lĩnh điều khiển cổ trùng của anh ta tuyệt đối không thấp, nhưng tại sao anh ta lại nói ra những lời như vậy?

Côn Bố cũng nhìn về phía anh ta, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, không nói gì.

Bộ trưởng Hầu cười nhẹ, nói: “Sao cậu có thể không có kỹ năng khác? Ngày xưa, chính cậu suýt nữa đã giết được tôi. Hiện tại, cậu chỉ cần sử dụng những phương pháp đó để đối phó với con Quỷ Anh này. Hơn nữa, không phải Quỷ Anh đã bị các cậu đả thương rồi sao?”

Cảm xúc của Tĩnh Sinh đã bị bộ trưởng Hầu ổn định lại, mãi một lúc sau mới gật đầu nói: “Tôi có thể thử xem, nhưng sau khi giết chết Quỷ Anh, tôi cũng sẽ giết chết ông.”