Chương 1131 Thần Kiếm Thái A
“Bọn họ đang nói chuyện.” Bộ trưởng Hầu nhìn hiểu suy nghĩ của tôi, nên nhẹ giọng nói.
Tôi lập tức bị hù dọa, thật sự là đang trò chuyện sao?
Chẳng lẽ việc mà bộ trưởng Hầu gọi là đã nuôi dưỡng Tĩnh Sinh hơn hai mươi năm, chính là bồi dưỡng ra năng lực này sao?
Bộ trưởng Hầu lại lần nữa gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, hơn hai mươi năm qua, trên người của cậu ta đã không còn một tia nhân khí nào, trong lúc đó cậu ta cũng đã học được cách làm thế nào để trò chuyện với vạn vật, tảng đá, hoa cỏ cây cối đều là đối tượng trò chuyện của cậu ta.”
Tôi nhìn Tĩnh Sinh mà không biết nên cảm thấy thế nào, ở trong mắt của người khác, đây có thể là một năng lực không giống với người thường, nhưng có lẽ trong mắt anh ta thì đó là một ký ức đau buồn.
Cho nên vừa rồi anh ta mới nói là mình không có năng lực nào khác sao?
Thời gian dần trôi qua, thần sắc của Quỷ Anh đúng là càng ngày càng trở nên ôn hòa, đến mức nhìn như một đứa trẻ bình thường, cuối cùng thậm chí còn mở miệng cười hai tiếng.
Tiếng cười này hoàn toàn khác với tiếng khóc trước đó, như thể Quỷ Anh ở trước mặt Tĩnh Sinh đã bị cảm hóa.
Bộ trưởng Hầu lộ ra thần sắc có chút quái dị, giống như vui mừng lại giống như không đành lòng, chỉ thấy ông ấy khẽ thở dài: “Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến cậu ta chỉ có thể ở lại trong đường hầm, mặc dù có một phần do tôi hướng dẫn, nhưng kỳ thật năng lực nói chuyện với các giống loài khác nhau này của cậu ta trên thực tế cũng là trời sinh mà có được."
Hầu Chanh Chanh ở một bên đã không biết phải phản ứng thế nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Tĩnh Sinh nói: “Bất kể thế nào, anh ấy cũng là anh trai của con, cha, ngài có thể nhận anh ấy làm con nuôi.”
"Tiểu Chanh, con không nên nhúng tay vào." Bộ trưởng Hầu sờ đầu Hầu Chanh Chanh, nói việc mà ông ấy hối hận nhất chính là năm đó đã đem Hầu Chanh Chanh ra làm thành lá chắn, khiến cô ấy phải chịu nhiều đau khổ, xử lý vấn đề không tốt mà tạo nên hậu quả này, cho nên cứ để ông ấy tự mình giải quyết là được.
Hầu Chanh Chanh lo lắng hỏi ông ấy sẽ giải quyết thế nào, ông ấy cười một tiếng rồi nói con yên tâm, cha sẽ không làm khó đứa nhỏ này.
****
“Quỷ Anh xuống dưới rồi.” Lão Yên nói khẽ.
Bộ trưởng Hầu lấy từ trong ngực ra một viên thuốc rồi tiện tay ném cho Tĩnh Sinh và Quỷ Anh đang cùng nhau đi xuống, đương nhiên động tác của ông ấy rất nhẹ nhàng vì sợ làm kinh động đến Quỷ Anh, sau đó ông ấy lại làm ra động tác im lặng với chúng tôi.
Tĩnh Sinh cầm lấy viên thuốc, mặc dù vẫn còn một chút do dự, sau một lúc lâu mới đưa cho Quỷ Anh.
Quỷ Anh cười hì hì hai tiếng, lệ khí trong giọng nói đã hoàn toàn biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại dáng vẻ của một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời.
"Sau khi Quỷ Anh nuốt viên thuốc này thì sẽ thế nào?" Tôi không nhịn được mà hỏi một câu.
Phải nói là tôi đã bị ma quỷ ám ảnh, hơn nữa sự tồn tại của Quỷ Anh vốn là chuyện trái với lẽ thường, nếu có thể biến mất tự nhiên cũng là một chuyện tốt, nhưng không biết vì sao tôi lại có chút không đành lòng, chỉ cảm thấy Quỷ Anh này cũng là một người đáng thương.
Suy cho cùng, Quỷ Anh cũng không phải muốn bản thân trở thành Quỷ Anh, lúc bọn chúng vừa mới sinh ra đã bị một số người xấu bắt giữ, sau đó dùng thủ đoạn tàn ác luyện thành Quỷ Anh, ngay cả khi đã chết rồi mà cũng không được yên ổn.
Bộ trưởng Hầu hạ giọng xuống rất thấp, nói là không có việc gì, chỉ có điều sẽ khiến nó lại ngủ mê man thêm mấy ngàn năm nữa, có lẽ lần sau nó tỉnh lại thì thế giới này đã rất khác. Cũng có thể lần sau nó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa và cơ thể này sẽ dần dần mục nát theo thời gian.
Trong lòng tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tĩnh Sinh đã đưa viên thuốc cho Quỷ Anh, Quỷ Anh há to miệng rồi nuốt xuống cái ực, một giây sau liền nhẹ nhàng ngã xuống.
"Nó ngủ, những Quỷ Anh khác cũng sẽ không tỉnh lại..." Bộ trưởng Hầu thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn Tĩnh Sinh ôm lấy Quỷ Anh, chỉ thấy nó giống như một đứa bé đang ngủ trong lòng của anh ta, sau đó anh ta đưa Quỷ Anh lên Thượng Thiên Đài rồi lại lần nữa trói lại, nhưng lần này là trói lại thật, vì sợ một khi Quỷ Anh tỉnh lại thì bọn họ sẽ không trốn thoát được.
“Bây giờ là lúc tôi sẽ giết chết ông.” Tĩnh Sinh từ trên Thượng Thiên Đài đi xuống, trong tay vẫn cầm chặt con dao găm.
Bây giờ tôi mới hiểu được việc bộ trưởng Hầu đưa dao găm cho anh ta không phải là để anh ta giết chết Quỷ Anh, mà là để anh ta đối phó với chính mình.
Bởi vì với bản lĩnh kỳ lạ kia của Tĩnh Sinh, căn bản không cần dùng đến dao găm.
Bộ trưởng Hầu gật nhẹ đầu: “Cậu có thể giết chết tôi, nhưng cậu phải hiểu một điều, đó là... Thứ duy nhất mà tôi nợ cậu chính là không thể tự mình chăm sóc cậu."
Thần sắc của Tĩnh Sinh đã có chút dao động, ánh mắt của anh ta cũng có chút bất lực, trông giống như một đứa trẻ.
“Ông cố ý để tôi đối phó với Quỷ Anh phải không?” Sau một hồi lâu, anh ta đột ngột hỏi.
Bộ trưởng Hầu cũng không phủ nhận, Tĩnh Sinh nhìn ông ấy hồi lâu rồi đột nhiên ném con dao găm xuống đất, hỏi: “Tại sao ông không nói sớm hơn? Tại sao không nói rõ cho tôi từ sớm?”