Chương 1130 Thần Kiếm Thái A
Hầu Bộ trưởng lắc đầu, nói: “Mọi người không cần nghĩ quá nhiều. Tôi cũng không có bản lĩnh thả một con Quỷ Anh ở đây đâu. Tôi chỉ là nhìn thấy điều này trong hồ sơ mà thôi. Sợ là mọi ngươi còn chưa biết ở đây không chỉ có một con Quỷ Anh?”
“Cái gì?” Lão Yên hoảng hốt, sau đó kêu lên “ai u ai u” và che mặt, vẻ mặt đau đớn.
Cô Thu cười nhạo ông ấy nói đáng đời, nhưng chúng tôi lại không có tâm trạng để cười, không chỉ có một con Quỷ Anh là có ý gì?
Chúng tôi đã phải tốn không ít sức lực để đối phó với con Quỷ Anh này, nhưng đến giờ vẫn chưa xử lý xong, vậy mà giờ đây bộ trưởng Hầu lại nói không chỉ có một con?
"Chờ xem! Đợi chút nữa sẽ có những việc khiến các cậu phải khiếp sợ nữa đó, nếu nhiệm vụ lần này chỉ dựa vào mấy người các cậu thì sẽ không thể hoàn thành được.” Lời này của bộ trưởng Hầu hoàn toàn không cho 701 chúng tôi chút mặt mũi nào, nhưng lão Yên lại không hề có chút tức giận nào.
Bởi vì ông ấy nói, bộ trưởng Hầu đã lên tiếng thì chứng tỏ nhiệm vụ lần này quả thực đã vượt quá phạm vi năng lực của 701.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
“Nếu cô Tứ không rời đi…” Bộ trưởng Hầu lấy điếu thuốc từ chỗ của lão Yên, châm lửa và hút hơn nửa điếu thuốc.
Lòng tôi đau nhói – Cô Tứ đi rồi sao?
Mặc dù tôi chưa bao giờ đi tìm hiểu về tin tức của cô Tứ, nhưng tôi nghĩ rằng cũng giống như trước đây, cô ấy chỉ biến mất một đoạn thời gian, chờ đến khi chúng tôi gặp khó khăn, cô ấy sẽ giống như thiên thần giáng lâm, lại từ trên trời giáng xuống và cứu giúp chúng tôi ngay lúc nguy nan.
Lão Yên cũng tỏ ra kinh ngạc, nói ngài xác định ngài ấy đã rời đi rồi sao?
“Không rõ, nhưng đây quả thực là lần chúng ta mất liên lạc với ngài ấy lâu nhất. Trước đây tuy ngài ấy vẫn thường xuyên biến mất không thấy bóng dáng nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gửi về chút tin tức, nhưng lần này lại kéo dài trong một khoảng thời gian dài như vậy thì đúng là trước nay chưa từng có.”
Bộ trưởng Hầu thở dài.
Tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu, trước kia tôi vốn tưởng người giúp tôi lấy được ngọc Huyền Thiên chính là cô Tứ, cho nên mới cảm thấy cô ấy biến mất không bao lâu, nhưng nếu người giúp tôi lấy được ngọc Huyền Thiên chính là Diêm La Vương, vậy thì sự biến mất của cô ấy thật sự đã kéo dài rất lâu.
Chúng tôi vừa mới trao đổi vài câu, thì ở bên phía Tĩnh Sinh đã xảy ra biến cố — Tĩnh Sinh không biết đã làm cách nào thoát khỏi sự trói buộc của Quỷ Anh, lúc này đang chạy thẳng về phía Thượng Thiên Đài.
Quỷ Anh cũng đi theo phía sau anh ta với tốc độ rất nhanh, có mấy lần suýt chút nữa đã đuổi kịp Tĩnh Sinh.
Nhưng Tĩnh Sinh dường như có đôi mắt ở phía sau lưng, mỗi khi Quỷ Anh gần đuổi kịp, anh ta lại tăng nhanh tốc độ, lập tức tạo ra một khoảng cách ngắn.
Lão Yên nhìn chằm chằm Tĩnh Sinh hồi lâu rồi đột nhiên nhìn về phía bộ trưởng Hầu: "Ngay cả những chiêu này ngài cũng dạy cho cậu ta rồi sao?”
"Ừm.” Bộ trưởng Hầu chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Lão Yên thở dài nói: “Hiện tại coi như tôi đã hoàn toàn tin tưởng ngài, quả nhiên thầy nói không sai, ngài càng thích hợp đứng ở địa vị cao hơn tôi, chỉ có ngài mới có thể bảo vệ được bảo vật quốc gia, cũng chỉ có ngài mới có thể không quên đi sơ tâm."
Bộ trưởng Hầu cười ha ha, nói chẳng qua là do thầy xem trọng ông ấy mà thôi.
Thầy?
Sau khi nghe hai người bọn họ nói qua nói lại như thế thì tôi đã bắt được một từ, chẳng lẽ bộ trưởng Hầu cũng là học trò của đội trưởng Bạch?
Bộ trưởng Hầu nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi thì không khỏi nhìn thoáng qua lão Yên: "Ông không nói cho cậu ta biết à?"
Lão Yên liếc mắt nhìn ông ấy một cái: "Điều này cần thiết không?"
Bộ trưởng Hầu cười ha ha, sau đó vỗ nhẹ vào vai tôi: "Nhóc con, tôi chính là sư thúc của cậu, đến đây, gọi một tiếng nghe xem."
Tôi thấy ông ấy đang trêu chọc tôi như đang trêu đùa với một đứa trẻ thì chỉ cười chứ không nói gì.
Sau khi biết ông ấy là học trò của đội trưởng Bạch, oán niệm của tôi đối với ông ấy vốn đã tiêu tán thì nay lại càng sâu, bởi vì đội trưởng Bạch đã chết ở trong tay của Lưu Hàn Thu, nhưng ông ấy cho tới tận bây giờ vẫn đang trọng dụng Lưu Hàn Thu.
Ông ấy có xứng với đội trưởng Bạch không?
Bộ trưởng Hầu thấy tôi không gọi thì cũng không nói gì, chỉ cười nói người tuổi trẻ bây giờ đều như vậy, người nào người nấy đều không chịu chịu thua thiệt.
Lão Yên cũng không nói tiếp chỉ lo lắng nhìn chằm chằm lên Thượng Thiên Đài: “Tĩnh Sinh, cậu ta…”
Ông ấy cũng không nói hết câu, không phải vì có người ngắt lời mà là vì ông ấy không biết phải nói thế nào.
Tôi thuận theo ánh mắt của ông ấy nhìn sang, chỉ thấy Tĩnh Sinh đang treo mình trên Thượng Thiên Đài, còn thứ đang nằm sấp ở phía trên cây cột ngay lối hành lang chính là Quỷ Anh, giữa hai người bọn họ đang có một sự cân bằng hết sức kỳ lạ, Quỷ Anh vậy mà không có công kích anh ta, thậm chí thần sắc cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Tôi tình nguyện đây là do tôi đang ở khoảng cách xa nên không thấy rõ, nhưng tôi lại không biết cách tự lừa dối bản thân thế nào.
Mặc dù ánh sáng rất yếu ớt nhưng tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trên Thượng Thiên Đài, giữa Tĩnh Sinh và Quỷ Anh không hề có chút sát khí nào, nếu không phải tràng cảnh không đúng, chủng loại cũng không đúng, tôi thực sự nghi ngờ hai người bọn họ đang trò chuyện với nhau.