← Quay lại trang sách

Chương 1133 Thần Kiếm Thái A

Quyền lực của đế vương là không thể chống cự, nếu Tần Thủy Hoàng cần, e rằng các bá tánh sẽ không dám từ chối. Tôi không dám tưởng tượng ra dáng vẻ của những bá tánh đã tận mắt nhìn thấy con của mình bị chọn đi luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà không thể khóc, bởi vì người được Hoàng đế chọn trúng chính là một điều may mắn.

Nhưng trong lòng của bọn họ thì sao?

Sợ là đang chảy máu rồi.

Tôi cười lạnh: “Trường sinh bất lão? Trên đời này làm gì có trường sinh bất lão, chỉ là những đế vương coi mạng sống của người khác như cỏ rác mà thôi.”

Bộ trưởng Hầu nhìn tôi một cái, cười không nói gì, tôi cũng không biết ông ấy có ý gì nhưng cũng không hỏi.

Sau khi nhìn tôi một lúc lâu, ông ấy lại nhìn về phía những người khác rồi nói: "Tiếp theo, mọi người cần phải đi từ bên dưới Thượng Thiên Đài đi qua, cho nên nhất định phải chuẩn bị tinh thần cho thật tốt!"

Tôi nghĩ đến bộ dạng của Quỷ Anh, cũng đoán được rằng bên dưới Thượng Thiên Đài sẽ trông như thế nào, nhưng khi thực sự nhìn thấy thì tôi vẫn bị sốc – nơi này làm gì chỉ có mười con Quỷ Anh như bộ trưởng Hầu nói?

Trong này lít nha lít nhít đều là những đứa trẻ được dùng để luyện chế thuốc, đứa nhỏ nhất rất có thể chỉ vừa mới ra đời, những đứa lớn hơn cũng chỉ khoảng hai ba tuổi, toàn bộ bọn chúng đều bị nhốt ở bên dưới tầng hầm rộng khoảng mười mét vuông, nhiều đến mức hoàn toàn không có nơi đặt chân...

****

Đây là mười con mà bộ trưởng Hầu đã nhắc đến sao?

Tôi liếc mắt một cái và thấy tối thiểu nhất cũng đến bốn mươi, năm mươi con rồi?

Không, tôi lắc đầu, đây là bốn mươi năm mươi đứa trẻ!

Chỉ vì thứ được gọi là thuốc trường sinh bất lão thôi mà có thể phát rồ đến mức độ này luôn sao?

Lão Yên vỗ nhẹ vai tôi, nói hoàng quyền tối cao, trong thời đại phong kiến, mạng người đúng là như cỏ rác.

Tôi không biết phải nói gì, chỉ nhìn những “Quỷ Anh” bị xích sắt trói lại, thậm chí trong lúc luyện chế thuốc vẫn còn sống này, mà trong lòng chỉ cảm thấy buồn bã không tả xiết.

Đây không phải sai lầm của một mình Tần Thủy Hoàng, trải qua hàng ngàn năm triều đại thay đổi, nạn nhân luôn là những người dân không có quyền lực.

Thuốc trường sinh bất lão cũng không phải chỉ có một tên hoàng đế như ông ta theo đuổi. Theo những gì tôi biết về lịch sử, chỉ có một số ít hoàng đế chưa từng truy cầu trường sinh bất lão.

Trong dòng lịch sử rộng lớn, những thay đổi của triều đại mà chúng tôi được thấy đó đôi khi chỉ là mấy lời rải rác, nhưng trong mấy lời rải rác này có bao nhiêu xương người thì hoàn toàn đếm không xuể.

Lão Yên cau mày, hỏi bộ trưởng Hầu chẳng lẽ chúng ta phải đi qua nơi này?

Bộ trưởng Hầu gật nhẹ đầu: “Cơ quan trong cung A Phòng rất dày đặc, cho nên ở một nơi quan trọng như Thượng Thiên Đài thì hai bên đường không thể không có cơ quan được, duy chỉ có dưới đáy, nơi luyện chế thuốc mới có thể không dày đặc.

Bởi vì Tần Thủy Hoàng sẽ tới bất cứ lúc nào, cho nên sẽ không có thợ thủ công nào có gan dám đặt một cơ quan ở chỗ này, ngay cả khi hoàng đế từng yêu cầu."

Tôi gật đồng coi như đã hiểu rõ, ông ấy nói không sai, cơ quan là thứ không thể đoán trước được, nếu chẳng may hoàng đế vô tình đụng phải cơ quan và bị thương, e rằng ngay cả chín đời của thợ thủ công đó cũng không đủ để chặt đầu.

Vì vậy, trong lúc chế tạo những cơ quan này thì hầu hết các thợ thủ công sẽ để lại cho mình một con đường lui, ngay lúc hoàng đế đến kiểm tra thực hư thì bọn họ chỉ cần lừa cho qua là được.

Nhưng nơi này nên đi như thế nào?

Phía dưới Thượng Thiên Đài cũng chỉ có mỗi nơi này, nếu muốn tìm được lối ra thì chúng tôi chỉ có thể giẫm lên thi thể của tất cả Quỷ Anh…

Nói thật là tôi có chút không đành lòng.

Lúc còn sống đã chịu đủ đau khổ rồi, chẳng lẽ bây giờ ngay cả thi thể cũng không thể giữ nổi sao?

"Có lẽ thi thể đối với bọn họ mà nói vẫn là một gánh nặng, khiến cho hồn phách của bọn họ bị ràng buộc trong này, có lẽ sẽ không bao giờ có thể yên nghỉ." Bộ trưởng Hầu thản nhiên nói.

Tôi quay đầu nhìn ông ấy một cái, tôi từng gặp qua một người xuất trần như cô Tứ và đạm mạc như Côn Bố, nhưng tôi chưa từng gặp qua một người nhìn như đạm mạc nhưng trong mắt lại tràn ngập sự ưu thương giống như bộ trưởng Hầu đây.

Không, cũng không thể nói rằng trong mắt của ông ấy tràn ngập sự ưu thương được, bởi vì nếu không nhìn kỹ thì trong mắt của ông ấy chẳng có gì cả.

Tôi có chú ý tới việc Hầu Chanh Chanh cũng liếc nhìn bộ trưởng Hầu, bộ dạng dường như không hiểu lắm khiến tôi chợt lập tức hiểu rõ, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ trưởng Hầu như vậy!

Cũng đúng thôi, nếu cô ấy không khôi phục trí nhớ, trong ấn tượng của cô ấy thì bộ trưởng Hầu chính là một người cha luôn cưng chiều cô ấy, cho dù cô ấy có khôi phục được trí nhớ thì Bộ trưởng Hầu trong ấn tượng của cô ấy cũng chỉ là một người bận rộn, ngay cả con ruột của mình cũng không quan tâm đến, chứ không phải là người không thể phỏng đoán ở trước mặt này.

Nhưng những gì bộ trưởng Hầu nói hình như cũng có lý, đối với những 'Quỷ Anh' này mà nói, có lẽ những thi thể này lại đang trói buộc bọn họ.