← Quay lại trang sách

Chương 1134 Thần Kiếm Thái A

Tôi nhìn về phía lão Yên, nói rằng dù có như vậy, chúng tôi cũng không thể trực tiếp giẫm đạp lên được, còn không bằng trực tiếp dùng một mồi lửa đốt luôn cho rồi?

Nơi này hiển nhiên không thích hợp để thổ táng, cứ dứt khoát dùng một mồi lửa đốt sạch, coi như là cho bọn họ một sự giải thoát.

Lão Yên lắc đầu nói không được, Thượng Thiên Đài chủ yếu được làm bằng gỗ. Một khi bốc cháy, nơi này coi như hủy! Cho dù đám Quỷ Anh này có đáng thương đến đâu, nhưng có nói thế nào thì chúng tôi cũng không giúp được gì cho bọn chúng, cũng không cần làm những việc không cần thiết.

Tôi nghe vậy thì cũng không biết phải nói thêm gì, chẳng qua là cảm thấy không đành lòng khi trực tiếp đạp xuống và đi lên đó mà thôi, nhưng vì lão Yên đã nói như vậy nên tôi cũng không tìm được lý do gì để phản bác, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho tốt.

"Đi thôi, Thượng Thiên Đài nhất định phải có một đường hầm khác. Việc tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão của Tần Thủy Hoàng ở giai đoạn đầu cũng được tiến hành bí mật, cho nên nơi này nhất định sẽ có một đường hầm bí mật.” Bộ trưởng Hầu nghiễm nhiên đã trở thành một vị người chỉ huy khác, trực tiếp vẫy tay.

Tôi liếc mắt nhìn lão Yên, ông ấy không có ý kiến thì tôi cũng không có gì để nói.

Nói thật là tôi không hi vọng bộ trưởng Hầu làm người dẫn đội. Có thể là vì Lưu Hàn Thu, nên tôi luôn cho rằng ông ấy và Lưu Hàn Thu là cùng một bọn.

Suy cho cùng, sự thù địch của Lưu Hàn Thu đối với 701 đã lộ rõ như vậy, nên tôi không tin bộ trưởng Hầu chưa bao giờ để ý đến chuyện này, chẳng qua là do ông ấy muốn để hai đơn vị chúng tôi tranh đấu gay gắt với nhau mà thôi.

Lại nói tiếp, sở dĩ chúng tôi rơi vào thế bất lợi trước sự khiêu khích của Lưu Hàn Thu, đó là vì chúng tôi không ở Yến Kinh quanh năm, có thể ở lại Yến Kinh ba bốn tháng xem như đã dài lắm rồi.

Không giống như Lưu Hàn Thu, bọn họ phụ trách hỗ trợ chúng tôi, nếu nơi chúng tôi đi là rừng sâu núi thẳm và sẽ không làm phiền đến những cư dân xung quanh, vậy thì bọn họ sẽ gần như không cần giải quyết tốt hậu quả, bởi vậy bọn họ lại có thể hàng năm ở Yến Kinh, cũng có nhiều thời gian hơn để gây rắc rối cho chúng tôi.

Nếu bộ trưởng Hầu biết chuyện, tôi cảm thấy ông ấy hẳn là nên hỗ trợ 701. Suy cho cùng, Lưu Hàn Thu đã nhiều lần gây ra ảnh hưởng rất xấu đến nhiệm vụ của chúng tôi, thậm chí là trong rất nhiều lần làm nhiệm vụ, chính vì ông ta nên chúng tôi mới bị thương, hoặc suýt chút nữa đã thất bại.

Bây giờ để bộ trưởng Hầu làm người dẫn đội, khiến trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an, sợ rằng ông ấy và Lưu Hàn Thu là cùng một bọn, vậy chúng tôi nên làm gì đây?

Kỳ thực trong lòng tôi cũng biết bộ trưởng Hầu sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, nhưng cảm giác bất an ở trong lòng kia lại không cách nào bỏ đi được, bởi vậy tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ông ấy.

"Trường An, sao thế, chẳng lẽ cậu có ý kiến gì với người sư thúc là tôi?" Đột nhiên, bộ trưởng Hầu đi tuốt đằng trước lại quay đầu hỏi một câu.

Khi hỏi ra vấn đề này, một con Quỷ Anh ở dưới chân ông ấy cũng vừa lúc bị ông ấy đẩy đi, xương kêu cọt kẹt khiến người nghe cảm thấy toàn thân khó chịu.

Tôi cười gượng hai tiếng, nói vài câu sao có thể chứ rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Bọn họ đều là đám cáo già, cho dù tôi có tự nhận mình là đứa thông minh nhưng vẫn phải cẩn thận hơn khi ở cùng một chỗ với đám cáo già mấy chục năm như bọn họ, sơ ý một chút liền rơi vào bẫy mà còn không hề hay biết.

Bộ trưởng Hầu tiếp tục đi về phía trước, sau đó nói từng chữ: “Trường An, làm việc trong ngành của chúng ta biết suy nghĩ thấu đáo là chuyện tốt, nhưng suy nghĩ nhiều sẽ hăng quá hoá dở! Còn việc xuống mộ thì mục đích của chúng ta lại giống nhau."

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy, nhưng ông ấy không có quay đầu lại, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của ông ấy có phần giống với lão Yên, khiến tôi lập tức hiểu ra.

Đúng vậy, cho dù có nói thế nào thì việc bộ trưởng Hầu đến đây cũng là vì thần kiếm Thái A, nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần quá mức để ý.

Sự bất an ở trong lòng đã tiêu tan đi một chút, tôi không nói gì nữa mà tập trung lực chú ý vào đôi chân của mình.

Tôi đã cố gắng hết sức để đặt đám Quỷ Anh này sang một bên, không để bọn chúng bị huỷ hoại ở dưới chân của tôi, nhưng xương của bọn chúng lại cực kỳ giòn, đôi khi tôi còn chưa có dùng sức, chỉ vừa mới đụng tới bọn chúng thôi thì xương của bọn chúng đã vỡ nát.

Bộ trưởng Hầu mang theo Nha Tử và giáo sư Hứa đi tuốt đằng trước, theo sát phía sau là lão Yên, Tĩnh Sinh và Hầu Chanh Chanh, còn lại là tôi, Côn Bố, Toàn Địa Thử và cô Thu đi ở dưới cùng.

Toàn Địa Thử đứng ở bên cạnh thấy tôi thận trọng như vậy thì cười nói: “Nhóc con cậu để ý cũng nhiều quá rồi đó, được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, trước lúc bọn chúng bị đem đi luyện chế thuốc đã chết từ lâu rồi, cho dù chúng ta có làm thế nào thì cũng chỉ để an ủi tâm lý mà thôi."