← Quay lại trang sách

Chương 1137 Thần Kiếm Thái A

“Thú ăn thịt người?”

Bộ trưởng Hầu tỏ ra nghi hoặc nói: “Lúc cha tiến vào có thấy gì đâu.”

Không có?

Hầu Chanh Chanh lập tức hỏi ông ấy tiến vào từ chỗ nào, bộ trưởng Hầu cũng không có giấu diếm, ông ấy nói là mình đi vào từ một đường hầm bỏ hoang, sau đó dọc theo đường ray đi một đường thẳng xuống dưới, mặc dù ông ấy cũng nhìn thấy những dấu tay đẫm máu mà chúng tôi đã từng nhìn thấy, nhưng lại không nhìn thấy thú ăn thịt người nào.

Kỳ lạ, chẳng lẽ đám thú ăn thịt người này còn phân chia ra người tấn công và không tấn công sao?

Nhưng dù thấy thế nào, việc bộ trưởng Hầu đi lẻ loi một mình vẫn dễ đối phó hơn đám người chúng tôi chứ?

Bộ trưởng Hầu lắc đầu, nói giữa chúng tôi không cần phải nói dối nhau, cho nên chỉ có hai khả năng.

“Hai khả năng nào?” Tôi tò mò hỏi.

"Loại thứ nhất, thú ăn thịt người tiến hành tấn công sẽ có lúc bị gián đoạn, mà tôi vừa lúc ở trong lúc gián đoạn mà tiến vào."

Sau khi nói xong, bộ trưởng Hầu cũng cảm thấy có gì đó không đúng nên lập tức nói tiếp: "Loại thứ hai, trong lúc chúng ta không biết đã xảy ra biến cố nào đó."

Trong lòng tôi chợt trầm xuống, nhưng là biến cố gì mới khiến đám thú ăn thịt người hung hãn này không dám tấn công bộ trưởng Hầu, hoặc là nói bọn chúng hoàn toàn không thể công kích được?

Về phần tại sao không thể tấn công, đương nhiên là bởi vì bọn chúng không còn tồn tại.

Cửa nam châm cách đường hầm không xa, thú ăn thịt người cũng không phải là loại quái vật có thể tùy tiện giết chết. Cho dù có người có thể đối phó bọn chúng, tất nhiên cũng sẽ gây nên động tĩnh vô cùng lớn, nhưng chúng tôi lại không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Bộ trưởng Hầu lắc đầu nói: "Đừng nói mọi người, ngay cả khi tôi đã theo sát mọi người mà đến, lúc mọi người tiến vào cửa nam châm thì tôi đã đứng ở bên ngoài cửa sắt rồi, nhưng tôi vẫn không thể nghe được gì.”

“Tiểu Chanh, cháu có ý tưởng nào không?" Lão Yên quay đầu hỏi Hầu Chanh Chanh.

****

Hầu Chanh Chanh nhìn chằm chằm chúng tôi, chậm rãi nói: “Tôi muốn làm một việc, nhưng cần mọi người phối hợp.”

Chúng tôi nhìn nhau, lão Yên bảo cô ấy có gì nói thẳng, chúng tôi đương nhiên sẽ hợp tác.

Hầu Chanh Chanh cười cười, nói chậm rãi và tự tin, chúng tôi nghe xong hai mắt sáng lên, đều tán đồng nói rằng điều này rất tốt.

Nói xong, cô ấy vỗ tay chỉ vào đường hầm nói bây giờ đã có thể bò vào!

Sau đó cô ấy là người đầu tiên bò vào đường hầm, bộ trưởng Hầu cũng không ngăn được, Nha Tử thấy Hầu Chanh Chanh bò vào thì cũng lập tức đuổi theo, bộ trưởng Hầu nhìn thấy càng thêm bối rối, quay đầu nhìn về phía lão Yên.

Lão Yên đáp lại bằng một cái nhún vai vô tội, sau đó tắt đèn pin, bò vào trong đường hầm.

Chúng tôi từng người một làm theo, bò sát nhau trong đường hầm, cũng may đường hầm này là đường đi cho Hoàng đế, cũng coi như sạch sẽ, cho nên chúng tôi di chuyển rất nhanh.

Đường hầm này không dài, ước chừng mười mét đã đi ra bên ngoài, lúc chúng tôi bò ra ngoài liền nhìn thấy Hầu Chanh Chanh và Nha Tử đến trước đang ngơ ngác ở lối ra.

Lão Yên đẩy đẩy hai người họ ra, bảo bọn họ nhường đường, sao lại chặn ở lối ra này, khiến cho tất cả mọi người không ra được.

Nha Tử tỉnh táo lại, anh ta thì thầm điều gì đó với Hầu Chanh Chanh, sau đó hai người họ mới bò ra ngoài. Tiếp đó đổi lại là chúng tôi ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người bò ra ngoài đều choáng váng!

Đường hầm này nối liền với một cung điện đồ sộ hùng vĩ, nhìn như một tẩm cung, chứa đầy đồ đồng, ngọc bích và một số thư tịch.

Đây là tẩm cung của ai không cần nói cũng biết.

Tẩm cung của thiên cổ nhất đế Tần Thuỷ Hoàng cứ như vậy hiện ra trước mắt chúng tôi, không cần tưởng tượng khi đọc các tài liệu lịch sử, cũng không cần dựa vào bộ dáng của vài món cổ vật đã được phục hồi lại như cũ, mà là tẩm cung của Tần Thuỷ Hoàng thực sự.

Hơn nữa nhìn vào diện mạo của tẩm cung này, tôi chắc chắn Tần Thuỷ Hoàng đã từng sống ở nơi đây.

“Có vẻ như không thể tin tưởng hoàn toàn vào lịch sử được.” Giáo sư Hứa đẩy mắt kính lên: “Cung A Phòng giả có thể không phải là nơi Tần Thuỷ Hoàng ở, nhưng nơi này, ông ấy nhất định đã từng ở, áo bào, quần dài đều là dấu vết chứng minh ông ấy từng ở đây.”

Ông ấy vừa nói vừa đi đi lại lại trong tẩm cung, chiếc máy ảnh nhỏ treo trước ngực chụp hết tấm này đến tấm khác không ngừng nghỉ.

Chờ ông ấy chụp xong, lão Yên mới nói nếu nơi này không thể thấy lại ánh sáng mặt trời, ông chụp những bức ảnh này cũng không có ý nghĩa gì.

Vẻ mặt giáo sư Hứa cũng không thay đổi, nói: “Vậy thì sao? Ít nhất tôi biết những bức ảnh này là thật, mỗi khi nhìn thấy cũng có thể biết sâu trong Ly Sơn có một cung A Phòng khổng lồ, tôi còn chính mắt nhìn thấy tẩm cung của Tần Thuỷ Hoàng.”

Tôi không thể hiểu được sự nhiệt tình của ông ấy, tuy rằng tôi đối với lịch sử cũng sẽ rung động, nhưng lại không nhiệt tình yêu nó như ông ấy, có lẽ đây cũng là nguyên nhân cho thấy giáo sư Hứa nên quay lại đội khảo cổ quốc gia, thay vì ở lại 701.

Suy cho cùng 701 không tiếp xúc với văn vật nhiều, cũng không phải là đơn vị chuyên nghiên cứu lịch sử.

Giáo sư Hứa giới thiệu hết văn vật này đến văn vật khác, mỗi một món đều có thể trực tiếp đưa vào viện bảo tàng, nhưng bộ trưởng Hầu bao gồm cả lão Yên đều tỏ ra không mấy vui vẻ gì.