← Quay lại trang sách

Chương 1136 Thần Kiếm Thái A

“Tiền bối, tôi hiểu rồi.” Tôi chậm rãi trả lời.

Toản Địa Thử vỗ nhẹ vào vai tôi và nói rằng tôi vẫn còn trẻ và có thể từ từ học hỏi những điều này, nhưng chỉ có một điểm nhất định phải ghi nhớ, đó chính là cho dù có thế nào thì tôi cũng nhất định phải giữ nguyên sơ tâm của mình và trong quá trình làm nhiệm vụ tuyệt đối không được nửa vời*.

(*) Nửa vời: ý chỉ những người làm được một nửa rồi bỏ cuộc.

Tôi cười khổ, thành thật mà nói, tôi đúng là người rất dễ nửa vời và cũng dễ vì một câu nói của người khác mà sinh ra nghi ngờ ở một mức độ nhất định đối với người bên cạnh, có thể tôi sẽ không làm gì cả, nhưng nếu tôi là người đưa ra quyết định và không đủ tin tưởng vào các thành viên trong nhóm thì e rằng tôi sẽ không thể hoàn thành được bất kỳ nhiệm vụ nào.

Bọn họ đã nhắc nhở tôi rất nhiều lần nhưng tôi vẫn khó mà thay đổi được.

Toản Địa Thử không nói gì nữa, bởi vì Nha Tử đã phát hiện ra một cơ quan và đồng thời đã mở nó thành công, lộ ra một đường hầm cao bằng nửa người!

"Ui cha, người thợ thủ công này đúng là có lá gan không nhỏ, thế mà dám dùng loại đường hầm này cho hoàng đế dùng, cũng không sợ hoàng đế chém đầu ông ấy."

Giáo sư Hứa trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói là làm sao anh ta biết hoàng đế không chém đầu của ông ấy chứ?

Nha Tử lập tức ngây ngẩn cả người và không nói gì nữa, chỉ cười ngây ngô.

"Bộ trưởng Hầu, ngài xem nơi này đi?" Giáo sư Hứa trực tiếp quay đầu nhìn về phía bộ trưởng Hầu.

Bộ trưởng Hầu ở ngay phía sau lưng ông ấy nghe vậy thì ngồi xổm ở phía trước đường hầm quan sát hồi lâu, thỉnh thoảng còn dùng tay sờ lên đó, cuối cùng gật nhẹ đầu rồi nói không sai, bên trong đường hầm này có một loại hương liệu mà Tần Thủy Hoàng chuyên dùng, cho dù đã trải qua mấy ngàn năm nhưng vẫn không bị tiêu tan.

Trước đó ông ấy đã từng đặc biệt nghiên cứu qua, bởi vậy rất quen thuộc đối với hương vị này.

“Ngài còn nghiên cứu qua các loại hương liệu mà Tần Thủy Hoàng đã dùng sao?” Tôi ngạc nhiên.

Bộ trưởng Hầu liếc nhìn tôi một cái, nói là mình không chỉ nghiên cứu Tần Thủy Hoàng thôi đâu, mà còn nghiên cứu về hương liệu của một nửa hoàng đế, chẳng lẽ không được sao?

Tôi không biết nên trả lời thế nào, lão Yên lập tức cười giải vây: “Trường An, có lẽ cậu không biết nhỉ? Vị sư thúc này của cậu thích nhất là sưu tầm những hương liệu này, một người đàn ông cao to, cả ngày thơm ngào ngạt cũng không sợ làm trò cười cho người khác.”

Chúng tôi nói đùa mấy câu, sau khi bầu không khí nặng nề bị tiêu tan một chút, bộ trưởng Hầu mới đề nghị tiến vào đường hầm.

Nhưng đề nghị này đã bị Hầu Chanh Chanh bác bỏ, cô ấy cho rằng hiện tại vẫn chưa phải lúc đi vào đường hầm.

Bộ trưởng Hầu ồ một tiếng, hỏi cô ấy khi nào mới thích hợp để tiến vào đường hầm.

“Tất nhiên là phải làm rõ thuốc trường sinh được luyện chế ở trong tầng hầm này đang ở đâu rồi.” Hầu Chanh Chanh nói.

Tôi lộ ra vẻ khiếp sợ mà nhìn về phía cô ấy, chẳng lẽ cô ấy cho rằng thực sự tồn tại thuốc trường sinh bất lão sao?

Lịch sử đã từng ghi chép, Tần Thủy Hoàng đã phái phương sĩ Từ Phúc đi đến Bồng Lai tiên đảo để cầu thuốc trường sinh bất lão, đáng tiếc là từ đó về sau Từ Phúc một đi không trở lại, cũng có tin đồn cho rằng Từ Phúc đã thật sự lấy được thuốc trường sinh bất lão, nhưng đã tự mình ăn, suy cho cùng ai lại không muốn được trường sinh chứ?

Cũng có giả thuyết cho rằng Từ Phúc đã chết trong quá trình tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão, bởi vì đường đến Bồng Lai tiên đảo quá xa xôi nên họ đã chết trước khi đến nơi.

Tôi cho rằng thứ gọi là thuốc trường sinh bất lão này chỉ là một loại ảo tưởng của đám hoàng đế đã nắm giữ địa vị tối cao trong một thời gian dài mà thôi.

Hầu Chanh Chanh lắc đầu nói cô ấy không tin, những điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc lúc đó Tần Thủy Hoàng có lẽ đã thật sự luyện chế ra được thứ gì đó.

“Chẳng lẽ mọi người đã quên mất thú ăn thịt người rồi sao?”

Hầu Chanh Chanh nhìn chằm chằm vào tôi: “Trường An, cậu nói tổ tiên của cậu từng có ghi chép về nó, nhưng tổ tiên của cậu đã ghi lại điều đó trước hay là sau thời nhà Tần thế?”

Tôi nghĩ đến những ghi chép ở bên trong “Tinh Quan Yếu Quyết” rồi đánh giá hẳn là sau thời nhà Tần.

Mặc dù Hắc Linh Tinh Quan đã sớm xuất hiện từ thời Tây Chu, nhưng những ghi chép về thú ăn thịt người đã là chuyện sau đó, hơi suy tính một chút thì cũng không khó đoán ra đây là sau thời nhà Tần.

Sau khi hồi thần thì tôi đột nhiên tỉnh ngộ: “Ý của cô là thú ăn thịt người này thực ra là do Tần Thủy Hoàng luyện chế ra sao?”

Hầu Chanh Chanh ừ một tiếng, nói là thú ăn thịt người này không phải là một con dã thú bình thường, cả về kích thước lẫn sức tấn công, e rằng chỉ có khủng long từ thời viễn cổ mới có thể áp chế được.

Nói đến đây, cô ấy liền quay đầu nhìn về phía bộ trưởng Hầu, sau đó chất vấn ông ấy làm sao vào được đây, tại sao không gặp phải thú ăn thịt người?

Tôi vỗ nhẹ vào ót, mặc dù tôi đã từng nghĩ đến câu hỏi này ngay khi bộ trưởng Hầu xuất hiện, nhưng mới thoáng cái liền quên, không ngờ Hầu Chanh Chanh vẫn còn nhớ.