← Quay lại trang sách

Chương 1140 Thần Kiếm Thái A

Bộ trưởng Hầu nhìn cô ấy, sau đó nở nụ cười, nụ cười của Hầu Chanh Chanh kỳ thật rất giống ông ấy, nhưng nụ cười của bộ trưởng Hầu càng nghiêm túc hơn, trong khi nụ cười của Hầu Chanh Chanh lại tươi sáng hơn.

“Sau khi giáo sư Hứa đi ra, các người tự nhiên sẽ biết, hiện tại chưa phải lúc.” Bộ trưởng Hầu thản nhiên nói, tay chắp sau lưng.

Tôi nhìn bộ trưởng Hầu, không rõ ông ấy đang kéo dài chuyện gì. Hầu Chanh Chanh hừ một tiếng, không nói gì thêm, chỉ quay đầu thì thầm với Tĩnh Sinh.

Tĩnh Sinh lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, như thể Hầu Chanh Chanh nói cái gì anh ta cũng đều sẽ đồng ý, kỳ thật so với tên Nha Tử lúc trước luôn lấy lòng thì anh ta trông càng giống một người biết lắng nghe hơn.

Nha Tử tuy nói thích Hầu Chanh Chanh, nhưng bởi vì anh ta không có kinh nghiệm yêu đương gì, có lẽ anh ta cũng không biết phải đối xử với Hầu Chanh Chanh như thế nào.

Nhưng Tĩnh Sinh thì khác, anh ta đã quan tâm Hầu Chanh Chanh suốt mười năm, trước kia bọn họ từng là anh em, nên tôi cũng không hề lo lắng.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Nhưng bây giờ… Tĩnh Sinh và Hầu Chanh Chanh không có chút quan hệ nào.

Tuy rằng Tĩnh Sinh nhìn không khác gì một đứa trẻ, nhưng đầu óc anh ta lại không giống một đứa trẻ, ngược lại rất trưởng thành.

Toản Địa Thử và cô Thu, Côn Bố đang nghiên cứu cung Lan Trì, mấy người chúng tôi lúc thì nói chuyện về thư tịch, lúc thì nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện của giáo sư Hứa, nhưng những gì nhận được đều là những câu trả lời lấp lửng.

Thực ra, chúng tôi chẳng nhận được bất kỳ câu trả lời rõ ràng nào, bọn họ rất giỏi trong việc đánh trống lảng.

“Trường An, đi thôi, chỗ lão Hứa chắc cũng không còn lâu nữa.” Lão Yên nhìn quần áo ướt sũng, lại trừng mắt nhìn cô Thu một cái, rồi nói với tôi.

Nhưng cô Thu giống như không nhìn thấy, ngay khi lão Yên đang trừng mắt nhìn cô ấy, cô ấy lại ném một quả cầu đen khác về phía ao nước.

Bùm!

Lần này quả cầu đen có uy lực mạnh hơn, lão Yên mới đi được vài bước lại bị xối một thân nước.

Ông ấy quay đầu, nổi giận đùng đùng quát: “Tiểu Thu, nếu cô không tuân thủ kỷ luật, thì đừng ở lại 701 nữa!”

“Lão Yên, lời này có hơi nặng rồi đấy?” Tôi vội cười ha ha để làm dịu tình hình.

Lão Yên càng tức giận hơn: “Nặng? Còn những lời nặng hơn mà tôi chưa nói đâu, Tiểu Thu, đúng là cô có năng lực, nhưng 701 không cần những thành viên không tuân theo sự chỉ đạo.”

“Ồ? Các người chẳng phải cũng cho phép cô Tứ tồn tại sao?” Cô Thu nhếch mép, không có biểu cảm gì, chỉ đáp lại một cách nhẹ nhàng.

Tôi không hiểu sao câu chuyện này lại liên quan đến cô Tứ, vừa định mở miệng biện giải cho cô Tứ, lão Yên đã lên tiếng: “Cô và cô Tứ giống nhau à?”

Cô Thu cũng nổi giận: “Chẳng qua cô Tứ có tài năng vượt trội hơn tôi một chút thôi, nên cô ấy có thể không tuân theo chỉ đạo, không cần người quản? Ồ, không đúng, 701 đâu có năng lực quản cô Tứ, hầu hết thời gian là cô ấy quản chúng ta.”

Lão Yên bị cô Thu làm cho tức đến không nói được gì, môi run rẩy chỉ vào cô Thu nửa ngày, sau đó trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Tôi nhìn cô Thu: “Chị Thu, chị… có phải hơi quá đáng không?”

Uy lực của ba quả cầu đen không hề nhỏ, bây giờ trên con đường lát đá xanh đều là nước, đi trên đó có chút trơn trượt, cây liễu ở hai bên đường đều bị gãy, chưa kể đến nước trong ao, đến giờ vẫn còn gợn sóng.

Loại uy lực này thực sự không thích hợp sử dụng khi không được sự cho phép của người khác, việc cô ấy sử dụng như vậy là không thỏa đáng.

Đặc biệt là quả cầu đen thứ ba, có vẻ như cố tình khiêu khích lão Yên, cũng không khó hiểu khi lão Yên lại tức giận.

Hơn nữa, cô Tứ vốn không thuộc biên chế của 701, ngay cả cấp trên cũng không quản được cô ấy, càng không cần nói đến những người khác.

Cô Thu lấy cô Tứ ra để phản bác lão Yên, không tránh khỏi việc lão Yên sẽ không tiếp nhận được, bởi vì chúng tôi đều biết rõ thân phận của cô Tứ.

“Quá đáng?” Cô Thu hừ một tiếng, không thèm để ý nói, “Không sao đâu, lão Yên sẽ không so đo đâu.”

Tôi đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, dáng vẻ của lão Yên không giống như là không so đo.

Tôi thấy không thể nói được cô Thu, liền quay người vội vàng đuổi theo lão Yên, sợ ông ấy mất đi lý trí, nơi này rốt cuộc cũng là cung A Phòng, tôi thực sự sợ ông ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Những người phía sau cũng đi theo chúng tôi, nhưng cô Thu cũng không vội. Khi tôi sắp đuổi kịp lão Yên, bỗng nghe được một tiếng ầm vang.

Tôi nhìn thấy cơ thể của lão Yên cứng đờ, sau đó hô hấp cũng nặng hơn một chút, nhưng lần này ông ấy không lên tiếng.

Tôi nhíu mày, cô Thu rốt cuộc đang làm gì?

Cô ấy đang cố ý gây chuyện sao?

“Lão Yên, ông cũng đừng cùng cô Thu…” Tôi cố gắng khuyên nhủ.

Lão Yên hừ một tiếng, không nói gì, lòng tôi thầm nghĩ không ổn rồi. Nếu lão Yên còn có thể mắng vài câu, thì ông ấy còn chưa quá tức giận. Nhưng nếu ông ấy lười nói, điều đó cho thấy ông ấy đã thật sự tức giận, và hậu quả này rất nghiêm trọng.

Tôi bất lực, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Toản Địa Thử từ phía sau vỗ vai tôi nói: “Nhóc con, cậu đừng nghĩ nhiều quá, đi thôi! Người của 701 thường xuyên ầm ĩ như vậy, cậu còn chưa quen sao?”