Chương 1141 Thần Kiếm Thái A
Tôi thật sự chưa quen.
Tuy rằng lúc làm nhiệm vụ chúng tôi cũng sẽ gây rối, nhưng chúng tôi cũng không cố tình gây rối như vậy, nhiều nhất cũng chỉ khi có bất đồng trong quá trình làm nhiệm vụ.
Nhưng lần này cô Thu không phải vậy, cô ấy thật sự đang cố ý khiêu khích!
****
“Lão Yên!”
Giọng của giáo sư Hứa vang lên từ bên trong, đầy kích động, khiến chúng tôi không thể tiếp tục thảo luận gì nữa. Lão Yên nhanh chóng tiến lên, tôi cũng lập tức chạy theo.
Cửa cung Lan Trì mặc dù thoạt nhìn không bình thường, nhưng thực tế lại không có cơ quan. Sau khi giáo sư Hứa mở cửa cũng không đóng lại từ bên trong, nên chúng tôi đã dễ dàng đi vào.
“Đây… có phải rất giống với cung điện lúc nãy không?” Tôi nhìn xung quanh, cung điện trước mắt lớn hơn gấp đôi, nhưng bố cục lại rất giống với cung điện trước đó. Long sàng, kệ sách, long bào đều không có gì khác biệt.
Điểm khác biệt duy nhất là bên cạnh long sàng có treo một thanh kiếm.
Thanh kiếm đó toàn thân đỏ đậm, trên bề mặt khắc hai dòng văn tự cổ. Dù đã qua hàng ngàn năm, dù vẫn còn nằm trong vỏ kiếm, nhưng vẫn không che giấu được một luồng sát khí lạnh lẽo.
Giáo sư Hứa và Nha Tử đang đứng xung quanh thanh kiếm, khoảng cách đại khái không đến một mét, cứ vậy nhìn chăm chú một lúc lâu. Khi nghe thấy chúng tôi bước vào, giáo sư Hứa quay đầu lại nhìn chúng tôi, mặt đã đỏ bừng vì kích động.
Thấy ông ấy như vậy, tôi cũng trở nên kích động theo: “ Đây…đây chẳng lẽ là thần kiếm Thái A?”
Khi tôi nói ra điều này, tôi càng ngày càng cảm thấy nó giống hệt thần kiếm Thái A trong mô tả.
Giáo sư Hứa gật đầu đầy kích động, mắt kính của ông ấy gần như trượt xuống: "Đúng vậy, đây là thần kiếm Thái A! Tôi đã xem xét kỹ từ bên ngoài, nhưng tôi không dám chạm vào, nên..."
Lão Yên lập tức ngắt lời: "Nói cách khác, cũng có khả năng đây không phải là thần kiếm Thái A."
"Lão Yên, tôi có tám phần chắc chắn." Giáo sư Hứa vẫn kích động, lo sợ lão Yên không tin, nên ông ấy đã cố ý miêu tả lại một lần nữa về ngoại hình của thần kiếm Thái A.
Theo miêu tả của ông ấy, tôi cũng ngày càng cảm thấy thanh kiếm trên giá chính là thần kiếm Thái A.
“Lão Yên, chúng ta cầm thanh kiếm này, nhiệm vụ lần này cũng coi như hoàn thành!” Tôi kích động nói.
Lão Yên nhìn chúng tôi một cái, nhưng không có vẻ gì là kích động, ông ấy luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nếu thần kiếm Thái A dễ dàng xuất hiện như vậy, thì nhiệm vụ lần này sẽ trở nên thật buồn cười.
Giống như có ai đó cố tình đặt thứ chúng tôi cần ngay trước mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lão Yên nói nhưng không ai đáp lại. Có lẽ trong lòng mọi người đều hy vọng nhiệm vụ này nhanh chóng hoàn thành. Dù chúng tôi thích mạo hiểm, điều đó không có nghĩa là chúng tôi thích hy sinh.
Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ, đối với chúng tôi chính là một chuyện rất tốt.
Không ai muốn đáp lại lão Yên vì mọi người đều hy vọng đây thật sự là thần kiếm Thái A.
"Lão Yên, nếu thật sự là nó thì sao?" Tôi không cam lòng hỏi lại.
Bề ngoài của thanh kiếm này rất giống, giáo sư Hứa cũng nói có tám phần chắc chắn. Tôi rất tin tưởng giáo sư Hứa, ông ấy là người có quyền uy trong giới khảo cổ. Nếu ông ấy đã phán đoán như vậy, rất có thể đây là thần kiếm Thái A thật sự.
Nhưng lão Yên vẫn không tin mọi chuyện lại đơn giản như vậy. Ông ấy nhìn giáo sư Hứa, gằn từng chữ một: “Lão Hứa, ông vẫn nên nói trước thư tịch kia là chuyện thế nào.”
Giáo sư Hứa vỗ đầu, nói: “Xem tôi kìa, kích động đến nỗi quên mất! Thư tịch kia ghi lại một bí mật động trời. Lúc mọi người mới vào, tôi đã định nói, nhưng vừa thấy thanh thần kiếm này, nhiệt huyết liền sôi trào.”
Không thể trách ông ấy, nếu là tôi, tôi cũng sẽ quên mất. Dù sao đây cũng là thần kiếm, thanh kiếm được đúc bởi kiếm sư Âu Dã Tử và Can Tương! Nghe nói nó có thể chém sắt như bùn, giết giao long, thậm chí trong lịch sử người ta còn nói rằng tất cả ngọc ở Côn Sơn cũng không thể sánh bằng thần kiếm, điều này làm cho thanh kiếm này áp đảo rất nhiều bảo vật quốc gia.
Cho nên giáo sư Hứa kích động như thế, thậm chí có chút thất thố cũng là điều dễ hiểu.
Lão Yên thấy giáo sư Hứa không từ chối giải thích, sắc mặt cũng hòa hoãn đôi chút.
Giáo sư Hứa lấy từ trong lòng ra thư tịch, đưa cho lão Yên: “Ông tự xem đi, đây là chữ tiểu triện, ông hẳn cũng hiểu được.”
Lão Yên tiếp nhận thư tịch, nghiêm túc đọc một lần. Có lẽ đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, sắc mặt của ông ấy cũng không thay đổi nhiều.
Sau khi xem xong, ông ấy trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi: “Lão Hứa, ông chắc chắn những gì ghi lại trên đây là sự thật?”
Giáo sư Hứa lắc đầu, nói ông ấy cũng không chắc chắn, nên đã chọn một số thư tịch khác để đối chiếu, và phát hiện ra một vấn đề.
Lão Yên hỏi vấn đề gì.
Giáo sư Hứa nhìn thoáng qua thần kiếm, rồi chậm rãi nói: “Những thư tịch trong cung điện trước đó kỳ thật đều là bổ sung cho thư tịch của cung Lan Trì. Những thứ trước đó mà tôi đã đọc đều không hoàn chỉnh, cho nên tôi mới tìm đến đây. Chỉ khi kết hợp thư tịch của hai bên, mới có thể thấy được một đoạn lịch sử hoàn chỉnh...”
Lão Yên mặt không biểu cảm: "Cho nên ông cho rằng đây là sự thật.”