Chương 1142 Thần Kiếm Thái A
Ông ấy dùng chính là câu khẳng định, giáo sư Hứa cũng nghiêm túc gật đầu, tôi có chút không kiên nhẫn, hỏi bọn họ cái gì thật giả.
Lão Yên nhìn về phía tôi, sau đó thở dài: “Cậu còn nhớ Diêm La Vương không?”
Tôi sửng sốt một chút, rồi gật đầu. Tất nhiên là nhớ. Gã đã lợi dụng tôi để dẫn cô Tứ ra, nhưng việc này vẫn chưa có kết quả, sao tôi có thể quên?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến gã chứ?
Tôi nhìn vẻ mặt ngày càng kỳ lạ của lão Yên, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, lập tức chỉ cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Đây chính là cung A Phòng thời nhà Tần, Diêm La Vương sao lại có liên quan đến nơi này, nếu như gã và nơi này có liên quan, vậy cô Tứ thì sao?
Tôi không dám suy nghĩ thêm nữa. Không lẽ hai người bọn họ thực sự không phải là người sao?
“Gã......”
“Lão Yên!” Tôi đột nhiên quát lên, lão Yên nhìn tôi, tôi giơ tay với ông ấy: "Trước tiên hãy để tôi bình tĩnh lại một chút.”
Lão Yên không nói gì nữa, chỉ gật đầu.
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến là cô Tứ thật sự là người của thời nhà Tần?
Nhưng làm sao có thể chứ?
Chẳng lẽ thuốc trường sinh thật sự tồn tại?
Nếu không, làm sao bọn họ có thể sống lâu như vậy?
Nhưng đây cũng là chuyện có khả năng, bởi vì cô Tứ quả thật không hề già đi, mỗi lần tôi gặp cô ấy thì cô ấy đều là bộ dáng kia, thậm chí có đôi khi nhìn còn trẻ hơn một chút.
Nói như vậy người mà tôi thích là một người đã sống hơn ba ngàn năm?
Cũng không phải là tôi không thể chấp nhận, mấu chốt ở chỗ nếu là như vậy, cô Tứ sao có thể chấp nhận tôi?
Cô ấy đã sống hơn ba ngàn năm, đã trải qua thương hải tang điền, còn tôi chỉ là một người trẻ tuổi mới ngoài hai mươi, ở trong mắt cô ấy sợ là không khác gì một đứa trẻ, cô ấy sao có thể nhìn trúng tôi đây?
“Ông nói đi.” Tôi ngẩng đầu nhìn lão Yên. Tôi biết có những chuyện không thể kéo dài mãi, dù tôi có tránh né hay không, thì một ngày nào đó cũng phải đối diện với sự thật. Thay vì đoán mò ở đây, tôi thà nghe bọn họ nói rõ ràng để giải quyết rối rắm trong lòng.
Lão Yên hỏi tôi đã thực sự nghĩ kỹ chưa?
Tôi gật đầu, nói rằng đương nhiên là đã nghĩ kỹ, loại chuyện này ngay từ đầu quyền chủ động đã không nằm ở trong tay tôi.
Lão Yên gật đầu nói: “Cậu đã muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Sau đó, tôi liền nghe được cái gọi là chân tướng: Cô Tứ và Diêm La Vương thực ra là hai vị quan viên một văn một võ.
Cô Tứ và Diêm La Vương đảm nhận hai nhiệm vụ chính trong cung A Phòng: Cô Tứ phụ trách cung Lan Trì, nơi lưu trữ và ghi chép thông tin quan trọng; trong khi Diêm La Vương phụ trách cung điện phía trước, tập trung vào công tác canh gác và bảo vệ khu vực nghiên cứu.
Bởi vì cô Tứ và Diêm La Vương có thành tích xuất sắc, cho nên bọn họ cũng được lựa chọn tham gia nghiên cứu chế tạo thuốc trường sinh bất lão.
Bọn họ ghi lại quá trình nghiên cứu chế tạo của thuốc trường sinh bất lão, ngay từ đầu bọn họ chỉ cho rằng đây chỉ là công việc ghi chép đơn giản, nhưng sau đó bọn họ phát hiện Hoàng đế đã coi bọn họ thành người thử thuốc.
Hết thuốc này đến thuốc khác ra đời, bọn họ lần lượt uống hết thuốc trường sinh này đến thuốc trường sinh khác, nhưng thuốc trường sinh bất lão vẫn không được chế tạo thành công, may mắn thay những dược tính này được trộn lẫn với quá nhiều thứ, dược tính của chúng đều triệt tiêu lẫn nhau, bọn họ cũng không gặp phải tác dụng phụ nghiêm trọng.
Thẳng đến khi lần thử thuốc cuối cùng kết thúc, bọn họ vẫn đang tiến hành nghiên cứu, Tần Thủy Hoàng bỗng nhiên băng hà, bọn họ đã nhân cơ hội này trốn khỏi nước Tần...
Về sau cũng không còn ghi chép nào, bởi vì việc bọn họ trốn thoát lại là một câu chuyện khác.
Có lẽ Tần Thủy Hoàng cũng thật không ngờ, lần thử thuốc cuối cùng lại thành công, nhưng trước đó vài phút ông ta đã chết bệnh, hai người thử thuốc cũng chạy trốn, trong những phút giây cuối cùng cũng không biết ông ta có kịp uống thuốc không.
"Cô ấy... thật sự là người thời đó? Các người dựa vào cái gì, dựa vào cái gì để kết luận?" Tôi nghe xong chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Một người lạnh lùng và cao ngạo như cô Tứ, lại bị sử dụng làm người thí nghiệm thuốc!
Còn tên Diêm La Vương kia, gã và cô Tứ đều trải qua chuyện như vậy, vì sao hiện tại bọn họ lại thành ra thế này?
Nơi mà cô Tứ kêu Diêm La Vương trở về là nơi nào?
Là chỉ cung A Phòng này, hay là nơi mà bọn họ đã ở lại sau khi trốn thoát?
Tất cả những câu hỏi này xoay vòng trong đầu tôi, nhưng tôi không thể nào giải đáp được, chỉ biết bất lực và cảm thấy bối rối.
****
Giáo sư Hứa dường như có chút không đành lòng, ông ấy liếc mắt nhìn lão Yên, sau đó lấy từ trong ngực ra hai quyển sách đưa cho tôi, ý bảo tôi mở ra.
Tôi nghi ngờ cầm lấy nó, sau đó chậm rãi mở ra một quyển trong đó.
Cô Tứ......
Dù bức họa trên quyển sách này có phần trừu tượng, nhưng đôi mắt cùng bàn tay có bốn ngón và bị cụt ngón cái đã khiến tôi ngay lập tức nhận ra đó là cô Tứ.
Quyển sách còn lại chắc chắn là của Diêm La Vương.
Quả nhiên là như vậy, ngay khi tôi mở quyển sách, bức họa của Diêm La Vương đã hiện ra trước mắt. Tuy nhiên, Diêm La Vương trong bức họa này trông khác hẳn với người mà tôi đã thấy trước đây.