Chương 1161 Thần Kiếm Thái A
Vậy chắc chắn không phải ảo giác.
Nghĩ như vậy, tôi cũng yên tâm hơn một chút, nói thật, bây giờ tôi rất sợ ảo giác, mỗi lần xuất hiện ảo giác đều gây ảnh hưởng rất lớn đến tôi.
"Qua xem thử." Tôi bước nhanh hơn, đã không phải ảo giác, vậy thì tình trạng của Lão Yên và Côn Bố rất đáng lo ngại, không chừng bọn họ đã gặp nguy hiểm rồi.
Nha Tử thậm chí còn tháo kính râm xuống, nói rằng anh ta có linh cảm, nơi này e là có thứ gì đó đáng sợ.
"Đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này!" Nha Tử nói ra câu khiến tôi càng thêm sợ hãi.
Cái tên quạ đen này, mỗi lần nói gì là y như rằng chuyện đó sẽ xảy ra, tôi thật muốn bịt miệng anh ta lại, nhưng mỗi lần đều không kịp.
"Này Nha Tử, lần sau anh có thể đừng nói những lời như vậy nữa được không?" Tôi nhìn chằm chằm anh ta.
Nha Tử vẫn vô tư trả lời: "Sao nào, đúng là từ sau mộ Tàm Tùng đến giờ tôi mới có cảm giác này, tôi đâu có gạt cậu."
"Im miệng!" Tôi liếc xéo anh ta, hỏi anh ta có biết miệng mình là miệng quạ đen không?
Nha Tử nhìn tôi với vẻ mặt vô tội, nói rằng anh ta biết thế nào được, rõ ràng mỗi lần đều là những chuyện đó tự tìm đến anh ta trước, anh ta hoàn toàn không liên quan.
Tôi không muốn tranh cãi với anh ta về chủ đề này nữa, chỉ vội vàng chạy về phía trước.
Tế đàn này dễ tìm hơn so với Thượng Thiên Đài, tầng thứ nhất đã có một cánh cửa lớn, đi vào là một cầu thang quanh co dẫn lên trên, có lẽ là thông thẳng lên đỉnh tế đàn.
Nhưng giọng nói của Lão Yên và những người khác lại vọng lên từ dưới cầu thang...
Chẳng lẽ ở đây cũng có tầng hầm?
Nghĩ đến kết cấu của Thượng Thiên Đài, tôi không khỏi có chút sợ hãi, bên đó toàn là Quỷ Anh, không biết bên này là thứ gì?
Nhưng tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì giọng của Lão Yên và Côn Bố ngày càng khác thường, thậm chí còn có chút yếu ớt. Tôi và Nha Tử đi vòng ra sau cầu thang, nhìn thấy một cánh cửa được khảm trên mặt đất đã bị mở ra.
Tôi và Nha Tử nhanh chóng chui xuống, khi đi được nửa đường, Nha Tử đột nhiên huýt sáo.
Tiếng huýt sáo vang vọng, truyền đi rất xa.
Tôi hỏi anh ta sao không đi nữa, anh ta lắc đầu nói rằng anh ta nghe thấy tiếng Toản Địa Thử đáp lại, nhưng theo anh ta phỏng đoán, khoảng cách giữa chúng tôi và tiếng huýt sáo đó ít nhất cũng phải năm mét.
Năm mét?
Tôi nhìn xuống phía dưới cầu thang, tầng hầm này rộng như vậy sao?
Nhưng bây giờ là lúc để bận tâm đến chuyện này sao?
Tôi sốt ruột giục Nha Tử mau xuống dưới trước đã, tôi nghe giọng của Côn Bố và những người khác, căn bản đã không còn kỳ lạ như lúc trước nữa, thậm chí còn có chút thoi thóp.
Nha Tử nói có gì đó không đúng, tôi cũng gật đầu: "Nhưng chúng ta không còn lựa chọn.”
****
“Đi thôi.” Tôi nhẹ giọng bảo.
Nhưng Nha Tử lại lắc đầu, nhìn tôi nói: “Quên đi, không đi, bọn họ không có việc gì đâu.”
Tôi thì chỉ cho rằng anh ta điên rồi, sao lại không có việc gì được chứ?
“Anh không đi tôi đi!” Tôi cũng không tiếp tục miễn cưỡng, anh ta đã không muốn, vậy tôi đi một mình.
Nha Tử kéo tôi lại: “Tôi không đi, cậu cũng đừng đi.”
“Anh điên rồi sao?” Tôi lo lắng hỏi.
Nha Tử lắc đầu nói: “Tôi không điên, kẻ điên rõ ràng là cậu, chẳng lẽ cậu không nghe ra những giọng nói đó hoàn toàn không phải là giọng của họ sao?”
Anh ta giải thích: “Ban đầu thì nghe giống, thế nhưng cẩn thận nghe kỹ lại sẽ có thể phát hiện hoàn toàn không phải, cho dù đám Côn Bố có thất thố đi nữa thì cũng sẽ không phát ra được giọng nói như vậy.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, là như vậy sao?
“Cậu thử nghe kỹ đi, giọng nói có thể bắt chước được, nhưng chắc chắn sẽ không giống nhau như đúc, âm sắc của mỗi cá nhân cũng khác nhau.” Nha Tử ra hiệu cho tôi nghe.
Tôi vểnh tai lên lắng nghe, sau đó cảm thấy lời anh ta nói thực sự có lý. Mới vừa rồi là do nôn nóng nên tôi không có nghe kỹ, đúng là cảm thấy giọng nói này và giọng của Côn Bố với lão Yên giống nhau như đúc.
Nhưng được Nha Tử nhắc nhở một phen như thế, tôi ngược lại phát hiện, giọng nói này đúng là không giống thật. Khác biệt rất nhỏ, nhưng chỉ cầm có tâm thế đi tìm sơ hở mà nghe thì sẽ có thể nghe ra.
“Vậy thì… là giọng của ai?” Não tôi hơi quá tải, chỉ cảm thấy nếu giọng nói này không phải của đám Côn Bố, thế thì sẽ là của ai?
“Ninja Nhật Bản…”
Không đợi Nha Tử trả lời tôi đã trả lời trước, ngoài đám bọn chúng ra thì không còn ai khác cả.
Trong ngôi mộ này lẽ ra chỉ có 701 và những Ninja ý đồ bất chính này mới phải.
Trúng kế rồi!
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, cũng may không thấy ở phía trên có chỗ nào không đúng.
“Vậy chúng ta quay về thôi.” Tôi lập tức gọi lớn.
Không ngờ Nha Tử lại lắc đầu, bảo không quay về, chúng ta ở lại chỗ này chờ.
Chờ?
Chờ cái gì?
Nha Tử cười khà khà nói: “Cậu không cảm thấy giọng nói này lạ sao?”
Tôi khẽ gật đầu: “Không phải anh vừa mới nói giọng nói này cũng không phải là của đám lão Yên đó sao?”
“Không phải cái này.” Nha Tử nở nụ cười quái gở: “Tiếng của bọn họ gần như sẽ không xuất hiện cùng lúc.”
Tôi ngẩn ra, vấn đề rõ ràng như vậy mà tôi lại không hề phát hiện.