← Quay lại trang sách

Chương 1162 Thần Kiếm Thái A

Nha Tử chầm chậm đeo kính râm lên, lấy bút đao kim cương ở bên hông ra, nở nụ cười gằn khát máu: “Điều này nói rõ nơi này chỉ có một người… một Ninja chuyên về khẩu kỹ.”(*)

(*) Khẩu kỹ: một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác.

Dựa theo ý của Nha Tử, chúng tôi hãy ở đây đợi, đợi gã tới rồi trực tiếp cho gã một kích trí mạng nhất!

Tôi hiểu ý anh ta. Ninja này quen thuộc giọng nói của chúng tôi như vậy, sợ là đã đi theo chúng tôi rất lâu rồi. Giờ phút này trong tầng hầm ngầm khẳng định là cạm bẫy mà gã bố trí, chúng tôi mà đi xuống thì sẽ rơi vào thế yếu. Nhưng nếu chúng tôi ở đây chờ thì gã sẽ cảm lấy lạ, đến lúc đó sẽ đổi thành gã đến tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ nắm được quyền chủ động.

“Nha Tử, anh trông chừng nơi này nhé.” Sau khi tôi biết được kế hoạch của anh ta, tôi lập tức quay người chạy lên.

Nha Tử hỏi tôi làm gì, nhưng tôi không kịp giải thích.

Kế hoạch như vậy chỉ một người cơ bản không thể hoàn thành được!

Nha Tử đoán không sai, tầng hầm chỉ có thể có một Ninja. Thế nhưng khu vực tế đàn này không chỉ có một… ít nhất cũng phải có hai tên thì mới có thể dẫn chúng tôi đi tới đây được.

Bởi vì thời gian tôi và Nha Tử tiến vào cách thời gian đám lão Yên tiến vào cũng không lâu, hơn nữa thứ dẫn dụ chúng tôi đi vào quả thật cũng là giọng nói của Côn Bố ở khu tế đàn ngay cửa vào. Trong thời gian ngắn như vậy, vừa khớp với khe hở giữa chúng tôi và nhóm lão Yên, khẳng định sẽ có người tiếp ứng.

Không, hay là nói Ninja chuyên khẩu kỹ ở cửa vào và Ninja chuyên khẩu kỹ ở tầng hầm đại khái không phải là cùng một người!

Chúng tôi được dẫn tới tầng hầm, với bọn họ mà nói cũng đã là thành công một nửa rồi!

Tôi ba chân bốn cẳng leo lên, gần như là cùng thời điểm tôi đi ra ngoài, phi đao cũng tung ra đến, phóng thẳng tới ngã rẽ ở ngay lối vào.

Tôi nhớ mới vừa rồi nghe được giọng nói ở chỗ này!

Ban đầu tôi định dùng súng, nhưng nghĩ lại Nha Tử đang đợi một Ninja khác mới bỏ suy nghĩ này đi. Nếu tiếng súng vang lên thì tên Ninja bên dưới cũng sẽ lập tức biết được kế hoạch đã bại lộ, sợ rằng sẽ định chuồn thẳng. Đến lúc đó có thể sẽ khó tìm, đây chính là cơ hội hiếm có.

Vun vút!

Tôi thoáng giật mình, đây là tiếng phi đao cắm vào thịt.

Nơi này quả nhiên có người!

Máu tí tách nhỏ xuống, tôi lập tức bổ sung thêm nhiều phi đao hơn. Vết thương của phi đao không lớn nên máu sẽ không nhiều lắm. Nhưng nếu để gã kịp phản ứng thì sợ là khó có thể tìm lại được.

“Trường An, dùng súng!”

Giọng Nha Tử đột nhiên truyền tới, gần như chỉ trong nháy mắt tôi vừa nghe được giọng nói đã giơ tay lên bắn một phát súng.

Đoàng!

Một cái bóng đen nện xuống đất, giống y như đúc hai thi thể Ninja mà chúng tôi mới vừa nhìn thấy.

Xem ra quãng đường này chính là năm người này đã theo dõi chúng tôi.

Tôi vừa định đi lên kiểm tra thì nghe được một tiếng súng khác vang lên, ngay tiếp theo đó là tiếng đi lên lầu.

Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nha Tử giống như ác quỷ từ Địa Ngục bò ra ngoài, lôi một người máu me đầm đìa cứ thế từ tầng hầm dưới mặt đất đi lên.

Quần áo của người bị anh ta kéo và tên Ninja bị tôi dùng một phát súng bắn chết giống hệt nhau, điều này cũng đã chứng thực suy đoán của tôi.

“Nha Tử, anh sao rồi?” Đương nhiên, tôi không hề bận tâm đến sự sống chết của những Ninja này, điều khiến cho tôi chú ý hơn cả chính là trạng thái của Nha Tử.

Trạng thái hiện tại của anh ta trông thật không ổn, thật giống như kẻ chết không phải Ninja trong tay anh ta mà là anh ta vậy.

“Anh sao rồi?” Tôi thấy anh ta không trả lời nên mới lần nữa hỏi tới một câu.

Nha Tử mặt mày trắng bệch lắc nhẹ đầu, đáp: “Không biết, chỉ là lúc mới vừa rồi nổ súng hình như đã nhìn thấy cái gì đó, bây giờ lại không nhớ ra được.”

Anh ta không có nói thật.

Tôi lập tức nhận ra được điểm này, thế nên tôi không hỏi tới nữa mà chỉ gật đầu một cái. Sau đó tôi càng cảm thấy không đúng hơn.

Nơi này liên tiếp vang lên hai tiếng súng, đám lão Yên không thể nào không nghe được tiếng động, sao bọn họ lại chưa tới nhỉ?

Hay là nói bọn họ hoàn toàn không tới được.

Tôi bỗng chốc luống cuống, cũng không truy hỏi Nha Tử nữa mà nhanh chóng liếc nhìn ra xung quanh đánh giá, lại không phát hiện ra bất kỳ vật nào có giá trị.

Nha Tử đề nghị: “Hay là lục soát hai thi thể này đi.”

Tôi lập tức ngồi xổm người xuống, mò mẫm từ đầu đến chân cái xác, mò ra được rất nhiều đồ vật nhưng lại không có cái nào hữu dụng.

Tôi nhất thời phiền não, nếu không tìm ra được bất kỳ manh mối nào thì chúng tôi ở trong cung A Phòng khổng lồ này không khác gì mò kim dưới đáy biển cả.

“Trường An, cậu nhìn này!” Nha Tử đột nhiên kêu lên.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy anh ta giơ một quyển sổ lên, đang chăm chú đọc.

Tôi đi tới, trên đó toàn là một số chữ viết mà tôi đọc không hiểu, tôi bỗng chốc mất đi hứng thú.

Nhưng chân mày Nha Tử ngược lại càng ngày càng nhíu chặt, thậm chí đến cuối cùng còn muốn bện vào nhau.

Tôi hỏi anh ta có phải có thể đọc hiểu được không?