Chương 1165 Thần Kiếm Thái A
Anh ta một hơi ném ra nhiều câu hỏi như vậy, bên kia bộ đàm hoàn toàn yên tĩnh, sau một hồi khá lâu mới có một giọng nói truyền tới: “Là tôi.”
Mặc dù giọng nói bình tĩnh của Hầu Chanh Chanh không hề có bất kỳ dao động gì nhưng Nha Tử lại vò đầu bứt tai một hồi. Còn không phải sao, trong số những người mà mình quan tâm cũng không có cô ấy, thế nên chắc là Nha Tử cảm thấy có hơi khó chịu.
Nhưng Hầu Chanh Chanh ngược lại không nói thêm điều gì, chỉ trả lời câu hỏi của Nha Tử một cách nhanh chóng.
Hầu Chanh Chanh nói cô ấy đang ở tầng hầm, một mình, không có ai ở cùng cô ấy.
Thần kinh Nha Tử trong nháy mắt căng lên: “Cô đợi ở tầng hầm đi, bây giờ chúng tôi đi qua.”
Anh ta nói xong lập tức kéo tôi xông vào tầng hầm. Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, nghe anh ta liên tục kết nối nói gì đó với Hầu Chanh Chanh, sau khi xác định Hầu Chanh Chanh cũng không gặp nguy hiểm gì rồi anh ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đỉnh chóp ở cách tầng hầm cũng không xa, bọn họ còn chưa trao đổi được mấy câu thì chúng tôi đã đến.
Chỉ là tầng hầm không có ai cả…
“Chanh Chanh, cô ở đâu?” Nha Tử hạ thấp giọng. Anh ta không nhìn bộ đàm nữa mà nghiêng tai lắng nghe tiếng động trong tầng hầm ngầm.
Không bao lâu, một giọng nói truyền tới, là Hầu Chanh Chanh. Mặc dù gần trong gang tấc nhưng tôi lại không nhìn thấy bọn họ.
Chuyện gì xảy ra?
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng, hơi nữa còn hơi hốt hoảng, não bộ trong nháy mắt trống rỗng.
Không được, không được như vậy!
Tôi ép mình phải tỉnh táo lại, sau đó yên lặng đánh giá tầng hầm một phen. Trước đó tôi và Nha Tử chỉ là đứng ở trên bậc thang chứ chưa từng đi xuống, bây giờ mới phát hiện bày trí của tầng hầm dưới mặt đất này rất kỳ quái, lại là một hình tam giác. Chúng tôi đứng ở vị trí hình tam giác cập bên cầu thang, mà giọng nói chính là từ chính giữa truyền đến.
Nói cách khác thì Hầu Chanh Chanh nên ở chính giữa mới đúng.
“Nha Tử, anh nghe tôi nói.” Trong đầu tôi nhớ ra gì đó, mở miệng nói với Nha Tử đang mặt mày lạnh tanh ở bên cạnh.
Nha Tử quay đầu sang nhìn tôi, vẻ mặt đó rõ ràng là nếu như tôi nêu ra đề nghị không tốt gì đấy thì tốt nhất đừng nên làm phiền anh ta.
Tôi thở ra một hơi, cố hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói: “Nha Tử, bên gặp vấn đề không phải bọn họ, anh hiện đang liên hệ với Hầu Chanh Chanh, thử hỏi bọn họ xem đã tách nhau ra ở đâu.”
Nha Tử hỏi tôi có ý gì nhưng đã bị tôi dùng lý do trong lúc nhất thời không thể kể rõ được lừa bịp cho qua, để anh ta tranh thủ thời gian hỏi Hầu Chanh Chanh.
Nha Tử không có hỏi tới mà tiếp tục dùng bộ đàm gọi Hầu Chanh Chanh.
Hầu Chanh Chanh rất nhanh đã phản hồi lại, giọng nói của cô ấy không chỉ truyền từ bộ đàm về mà còn từ đằng trước ở cách đó không xa truyền đến, khiến cho tôi cảm giác huyết dịch cả người đều ngưng kết. Nhưng tôi vẫn cố gắng lắng nghe, không xem nhẹ bất kỳ câu nào cô ấy nói!
****
Cô ấy và đám lão Yên cùng nhau đi đến tế đàn, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều muốn đi đến tầng hầm. Ngay từ đầu ba người lão Yên và Toản Địa Thử và cả giáo sư Hứa đều muốn đi lên đỉnh tế đàn.
Thế là ba người bèn chia nhau ra hành động, cô ấy và cô Thu, Côn Bố và cả bộ trưởng Hầu ở lại đi đến tầng hầm ngầm.
Nhưng trên đường đi tới tầng hầm ngầm, nhóm bộ trưởng Hầu nói là nghe được tiếng cầu cứu của lão Yên, vậy nên bọn họ cũng không kịp lo nhiều đã xông ra ngoài.
Hầu Chanh Chanh bởi vì chuyện của Tĩnh Sinh nên luôn có chút hoảng hốt, phản ứng hơi chậm một tí. Lúc cô ấy xông lên chạy theo mới phát hiện không tìm thấy tất cả mọi người.
Tôi nghe xong gật nhẹ đầu, đúng vậy, rất giống với cảnh ngộ mà hai chúng tôi gặp phải.
Tôi và Nha Tử cũng hơi phân tâm, lúc vừa tiến vào thì bọn họ đã biến mất không thấy.
Cho nên mới nói đối phương vẫn đang dùng thủ đoạn tiêu diệt từng phần, chúng tôi đã khám phá ra thủ đoạn của Ninja rồi nhưng không biết bọn họ đã nhìn ra chưa?
Cũng không phải tôi cho rằng bọn họ không thể nhìn ra, mà là dựa theo cấp bậc tính toán thì Ninja mà bọn họ gặp phải có xác suất cao hẳn là còn lợi hại hơn cả những kẻ mà tôi và Nha Tử gặp phải.
Nha Tử nghe tự thuật của Hầu Chanh Chanh, gương mặt tối sầm xuống. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía khu tế đàn, hỏi: “Lẽ nào khu tế đàn này trên thực tế chính là một cái mê cung?
Mê cung?
Ban đầu tôi ngược lại không có nghĩ tới phương diện này. Dù sao mê cung không thể nào là một mảnh trống trải được, cũng nên có thứ gì đó ngăn ở giữa, hơn nữa còn lợi dụng thêm một số thuật Bát Quái khiến cho người lọt vào trong đó mất đi cảm nhận về phương hướng, từ đó không đi ra được.
Thế nhưng khu tế đàn này vừa nhìn thoáng qua đã có thể nhìn tới phần cuối, sao có thể là mê cung được chứ?
Nha Tử lần nữa lắc đầu, nói cũng không hẳn vậy, có một số mê cung đúng là giống như tôi nói, cần có một vài vật che chắn. Nhưng mê cung đã lên đến bậc cao cấp thì cũng không cần, ví dụ như quỷ dời tường…(*)
(*) Quỷ dời tường: Quỷ dời tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.