Chương 1164 Thần Kiếm Thái A
Nhưng tôi và Nha Tử ai cũng không dám thả chậm tốc độ, đều dùng tốc độ nhanh nhất xông tới. Sau đó chúng tôi đứng ở đỉnh tế đàn không một bóng người, cảm giác chắc là mắt của chúng tôi có vấn đề rồi.
“Người đâu?” Nha Tử cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng thốt lên, anh ta chạy xung quanh một vòng rồi hơi bực bội hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, nói không biết. Nha Tử nóng nảy lên: “Làm sao đây, có phải bọn họ gặp phải nguy hiểm không, những con chó Ninja kia, có phải là bọn chúng không?”
“Sẽ không!” Tôi đáp lại như chém đinh chặt sắt, nhưng trên thực tế cùng lắm cũng chỉ là do trong lòng tôi không muốn thừa nhận đây là chuyện mà Ninja có thể làm ra được.
Nếu như bọn họ có loại bản lĩnh này thì tôi đoán chúng tôi đại khái khỏi cần phải đấu với bọn họ, chúng tôi hoàn toàn đấu không lại!
Tôi thở ra một hơi, tâm trạng bồn chồn. Nếu không phải bọn họ thì lại có thể là cái gì đây?
“Đúng rồi, có phải giống như trận Âm Dương mà Tĩnh Sinh ở trước đây không…” Tôi vỗ đầu một cái, thật ra lúc đám lão Yên đi vào có thể đã đi vào không gian khác với chúng tôi.
Nha Tử khẽ lắc đầu nói anh ta không biết, anh ta chỉ biết nếu cứ tiếp tục thế này thì anh ta đã chuẩn bị phá bỏ cả khu tế đàn này. Bất kể có thứ gì, chỉ cần phá hủy khu tế đàn này thì cái gì cũng phải đi ra.
Tôi bảo anh ta đừng nên kích động mà hãy cho tôi chút thời gian để suy nghĩ. Anh ta cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ chờ ở bên cạnh. Nhưng tôi nhìn vẻ mặt của anh ta hơi đáng sợ, vừa dùng tốc độ cực nhanh động não vừa khuyên nhủ anh ta dù sao cũng phải chờ tôi vân vân.
Cách phá hủy tế đàn chỉ có cho nổ tung một lần, lỡ như làm đám lão Yên bị thương sẽ không hay.
Nha Tử thoáng liếc nhìn tôi, sau đó gật nhẹ đầu: “Cậu nói đúng.”
Tôi bỗng chốc trợn tròn mắt, thì ra nếu không phải tôi khuyên thì anh ta thật sự muốn dùng thuốc nổ cho nổ đấy hả?
Tôi không biết nên dùng biểu cảm gì để ứng phó, cũng may cuối cùng anh ta đã tỉnh táo lại. Chỉ riêng cái tinh thần này đã buộc tôi phải vội nghĩ cách, bằng không nếu tính hung bạo của anh ta dâng lên thì ngay cả anh ta cũng không kiểm soát được.
“Bây giờ anh còn kiểm soát được không?” Tôi lo lắng nhìn anh ta.
Sao có thể như vậy, lúc trước Dược Quán Tử đã nói rằng sau này Nha Tử sẽ không có việc gì mà.
Nha Tử nhìn tôi, không nói gì. Tôi cũng không dám để anh ta nói tiếp, luôn cảm thấy anh ta đang liều mạng ngăn cơn nóng giận của mình lại. Nếu như tôi hỏi tiếp tới thì anh ta sẽ bùng nổ, mặc dù tôi không biết tại sao.
Tôi có thể hiểu được cảm giác sốt ruột do không tìm được nhóm lão Yên, nhưng mà giống như anh ta thì tôi không thể hiểu được.
Lúc chúng tôi làm nhiệm vụ sẽ thường xuyên gặp phải tình huống này, cần phải tỉnh táo phân tích chứ không phải sốt ruột nổi cáu. Trước đây Nha Tử cũng không phải như vậy, nhưng sau khi tiến vào tế đàn anh ta đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc đối phó với Ninja và cả lúc tìm người anh ta đều rất nóng nảy!
“Nha Tử, anh bình tĩnh lại trước đã, đám lão Yên cũng không phải đèn cạn dầu. Cho dù có cơ quan gì thì bọn họ cũng có thể ứng phó được.” Tôi không nhịn được lại khuyên nhủ lần nữa.
Nha Tử ngẩng đầu lên nhìn tôi một lát, đột nhiên nổi giận: “Bình tĩnh? Tôi bình tĩnh làm sao được? Cậu có biết không, lỡ như bọn họ cũng không phải tất cả ở cùng nhau thì sao? Những người khác đều có năng lực tự vệ, còn thầy tôi thì sao? Trước giờ ông ấy ngay cả một chút năng lực tự vệ cũng không có.”
Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao anh ta như vậy rồi, thì ra là đang lo việc này.
Đúng là tôi không có cân nhắc đến yếu tố này, chỉ nghĩ bọn họ cùng nhau đi vào thì chắc chắn sẽ ở cùng nhau. Nhưng Nha Tử vừa đề cập đến việc này, cũng khiến cho tôi không nhịn được nháy mắt căng thẳng lên, nếu như bọn họ không ở chung một chỗ thì…
Giáo sư Hứa đúng là rất nguy hiểm.
“Nha Tử, anh chờ ở đây, tôi đi đến tầng hầm xem xét lại một chút.” Tôi cũng cuống cuồng lên, tế đàn lớn như thế đã không còn ai, chúng tôi cũng không có nhìn ra cơ quan gì, thế nói không chừng vấn đề có lẽ xuất hiện ở tầng hầm.
Nha Tử kéo tôi lại, bảo đợi suy nghĩ chút đã, trước tiên dùng bộ đàm thử xem.
Tôi luôn quên mất sự tồn tại của bộ đàm, bởi vì món đồ chơi này ở trong mộ nhiều khi không có tín hiệu nên hoàn toàn không tìm được người, dần dà tôi đã không muốn sử dụng.
Tuy nói khoa học kỹ thuật liên tục nghiên cứu, nhưng tôi cảm giác sử dụng cũng không khá hơn bao nhiêu, thế nên bộ đàm này ở chỗ tôi giống y như món đồ chơi vậy.
Nha Tử bảo dùng tôi còn hơi do dự, suy cho cùng lỡ như món đồ chơi này không liên lạc được người, còn làm chậm trễ thời gian nữa.
Nhưng mà Nha Tử khăng khăng muốn dùng, tôi cũng đành phải nghe theo anh ta. Thế là tôi nhìn anh ta lấy bộ đàm ra bắt đầu gọi cho đám lão Yên.
Tiếng tút tút từ trong bộ đàm truyền đến, tôi giật mình, vậy mà thật sự kết nối được?
Nha Tử gấp gáp nói lớn: “Lão Yên, là ông sao? Bây giờ bọn ông đang ở đâu? Thầy tôi có ở cùng với các ông không?”