Chương 1168 Thần Kiếm Thái A
Dù sao nhắm mắt đi bộ ở chỗ này cảm giác rất khó chịu, từ đầu đến cuối tôi đều cảm giác có thứ gì đó đang đi theo bên cạnh tôi, nhưng mà tôi lại không có can đảm đi xem.
Thứ nhất, Toản Địa Thử cũng bảo tôi đừng mở mắt ra. Thứ hai, tôi cảm thấy nếu như nhìn rồi, có thể sẽ là thứ mà tôi không chịu nổi.
Không hiểu sao tôi đúng là có cảm giác như vậy, hơn nữa còn hết sức rõ ràng.
Toản Địa Thử chưa có phản hồi tôi, chỉ tiếp tục nói thêm một câu để cho tôi biết vị trí của ông ấy.
Tôi từ từ đi tới chỗ ông ấy, nói đùa: “Tiền bối, thế này mà đi tiếp nữa sợ là tôi sẽ ngất xỉu mất, đến lúc đó cũng không biết ông có thể cõng tôi đi được không?”
Toản Địa Thử vẫn không phản hồi tôi. Tôi phát hiện ông ấy chỉ mở miệng nói cho tôi biết ông ấy đang ở đâu, không có câu nào là đáp lại tôi. Mặc dù tôi biết như vậy không sao hết, nhưng tôi vẫn cảm giác hơi mất tự nhiên.
Cũng may tình huống này kéo dài đại khái không đến một phút, Toản Địa Thử đã bảo tôi dừng lại.
“Được rồi, bây giờ cậu mở mắt ra đi.” Giọng Toản Địa Thử không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Tôi đã chịu đủ cảm giác đi bộ trong bóng tối rồi nên nhanh chóng mở mắt ra, lại thấy Toản Địa Thử vẫn còn đứng ở trên cầu thang như cũ, cười ha ha nhìn tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, khoảng cách giữa tôi và ông ấy hoàn toàn không có rút ngắn, như vậy ông ấy chỉ điểm một hồi như vậy là để làm gì?
Với cả… Nha Tử đâu?
Từ thời khắc tôi mở mắt ra đó, tôi đã không nhìn thấy Nha Tử.
Toản Địa Thử vẫy vẫy tay với tôi, nói bây giờ cậu lại đi tới thử xem.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn sang ông ấy, nhớ tới những lời mà Nha Tử đã hỏi ông ấy, không nhịn được hơi lưỡng lự. Người này thật sự là Toản Địa Thử sao, sao cảm giác lạ như vậy?
“Mau cút qua đây nhanh lên!” Toản Địa Thử hét lên.
Lần này tôi không hề cảm thấy lạ, không phải vấn đề của tôi. Cao thủ của 701 đúng là không có một ai có kiên nhẫn, giằng co lâu như vậy mà Toản Địa Thử vẫn còn dùng vẻ mặt hòa nhã để nói chuyện với tôi, thật sự đã khiến tôi hơi hốt hoảng.
Tôi âm thầm quyết định, lần nữa nhấc chân lên đi tới chỗ ông ấy. Lần này tôi cảm thấy loại cảm giác trong mơ kia chớp mắt đã không còn…
Tôi không biết nên nói thế nào. Loại cảm giác này rất huyền diệu, từ khi tôi bước ra đi một bước thì tôi đã có thể cảm giác được, lần này tôi có thể thuận lợi đi tới bên người Toản Địa Thử.
Quả nhiên, không đến một lúc tôi đã đi tới. Toản Địa Thử vỗ nhẹ lên bả vai tôi, bảo tôi trước tiên hãy thả lỏng một chút, ông ấy phải tiếp tục chỉ điểm Nha Tử đi đến.
“Anh ta đang ở đâu?” Tôi hơi tò mò.
Toản Địa Thử chỉ ra đằng trước, nói với tôi: “Chẳng phải câu ta đang ở đó sao?”
Tôi quay đầu nhìn lại, Nha Tử đang nhắm mắt đứng cách chỗ chúng tôi không xa. Không, phải nói là đứng ở chỗ mà tôi vừa mới đứng, thế nhưng tôi hoàn toàn không nhìn thấy anh ta.
Bởi vì anh ta đang nhắm mắt nên cũng không nhìn thấy tôi, nhưng tôi biết nếu như anh ta mở mắt ra mà nói, khẳng định có thể nhìn thấy tôi, tương tự như trước đó chúng tôi có thể nhìn thấy Toản Địa Thử vậy.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Tôi chỉ cảm thấy trong đầu loạn thành một bầy, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra được cái tế đàn này đến cùng là loại cơ quan gì, vì sao lại xảy ra chuyện mơ hồ như vậy?
Nếu không phải các thành viên trong 701 đã được lão Yên nhiều lần nhắc nhở không tin trên thế giới này có quỷ thì tôi thật sự cho rằng lần này có quỷ đang ở xung quanh đang quấy rối chúng tôi, bằng không thì hoàn toàn không thể giải thích thông được.
Toản Địa Thử khẽ lắc đầu, chỉ rõ rằng không phải quỷ mà là một loại cơ quan vô cùng phức tạp. Ông ấy cũng biết được một ít, thế nên mới có thể dẫn chúng tôi đi ra được, còn về phần cơ quan này đến cùng là cái gì, làm sao để đề phòng thì ông ấy hoàn toàn không biết.
“Có lẽ cô Tứ có thể nói cho cậu biết.” Toản Địa Thử ngỏ ý.
Tôi quay đầu lại nhìn ông ấy, không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Toản Địa Thử ôi một tiếng, nói: “Cô Tứ thực sự là cái gì cũng biết, được rồi, có thể lau nước miếng của cậu đi được không, tôi cho Nha Tử đi tới trước, sau đó chúng ta lại đi tìm những người khác.”
Tôi gật nhẹ đầu, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Ông ấy nói không sai, lúc ông ấy nhắc tới cô Tứ tôi thật sự rất vui. Bây giờ tôi không gặp được cô Tứ, nhưng hễ có được một chút nào tin tức về cô ấy là tôi đã có thể vui vẻ cả buổi.
Cho dù là tin tức xấu thì ít nhất tôi vẫn có thể biết được cô ấy vẫn đang tồn tại.
Huống chi không phải Toản Địa Thử còn đang khen cô ấy đó sao?
Bởi vậy nên tôi càng hào hứng hơn nữa.
Toản Địa Thử đã không còn chú ý đến tôi. Ông ấy làm theo cách tương tự bảo Nha Tử đi theo giọng nói của ông ấy.
Sau đó tôi lại chứng kiến một màn kỳ quái: Vị trí của Toản Địa Thử vẫn không thay đổi, giọng nói cũng không có đổi, nhưng Nha Tử khi thì đi lên đằng trước hai bước khi thì đi qua bên trái hai bước, thậm chí có lúc còn vẽ một vòng tròn ngay tại chỗ.