← Quay lại trang sách

Chương 1169 Thần Kiếm Thái A

Tôi nhìn bộ dạng anh ta không nhịn được hơi buồn cười. Nhưng mà tôi nhớ lại mới vừa rồi tôi đi tới cũng trông như thế này, lại không cười nổi.

Thảo nào Toản Địa Thử không đáp lại tôi, đoán chừng ông ấy cũng sợ không nhịn được cười ra tiếng, sau đó cái gì cũng vô dụng chứ gì?

Quả nhiên, tôi len lén nhìn sang ông ấy, chỉ thấy ông ấy đang nín cười, thậm chí trông ông ấy còn có vẻ như đang cười. Vậy mà tiếng ông ấy hướng dẫn Nha Tử lại rất ổn trọng, đến nỗi Nha Tử hoàn toàn không phát hiện được gì.

Đại khái ước chừng ba phút, Nha Tử dừng bước tại vị trí mà Toản Địa Thử chỉ thị. Khác với tôi chính là, trong nháy mắt Nha Tử mở mắt ra nhìn thấy chúng tôi đã xông tới ngay, thật giống như không hề cảm thấy lạ vậy!

****

Toản Địa Thử cười ha ha nói: “Không có chỗ nào kỳ lạ cả, dù sao chắc là Nha Tử cũng đã đoán ra được cơ quan này rồi.”

“Không sai!” Nha Tử gật nhẹ đầu, nói anh ta đúng là đã đoán ra được, chỉ là không ngờ khu tế đàn này lại vận dụng loại cơ quan này đến trình độ cao nhất. Nếu như không phải 701 đã từng nghiên cứu ra một ít da lông thì sợ rằng hôm nay chúng tôi ai cũng không đi ra được, hoàn toàn không cần những tên Ninja Nhật Bản kia ra tay.

Không, Nha Tử cười khổ lắc đầu, nói bây giờ anh ta cũng đã biết vì sao hai tên Ninja kia lại dễ đối phó như vậy rồi. Bởi vì hai kẻ đó sợ là cũng đã rơi vào cạm bẫy dạng này, chỉ riêng đối phó với cạm bẫy thôi đã đủ phí sức rồi, càng đừng nói chi đến đối phó chúng ta, không phải sao.

Thế nên mới nói tôi và Nha Tử coi như là đánh bậy đánh bạ nên mới giải quyết được Ninja đó hả?

“Có nguyên nhân một phần.” Nha Tử gật nhẹ đầu.

Tôi hơi chán nản, cũng không phải là trách Ninja không phải do chúng tôi dựa vào năng lực của bản thân mình giết chết mà chủ yếu là, nếu như chúng tôi chỉ trùng hợp giết chết Ninja, vậy lẽ nào chúng tôi hoàn toàn không có cách nào đối phó với bọn họ?

Nếu như không có cách nào đối phó… vậy thì tôi thực sự không dám tưởng tượng.

Vẫn còn mười sáu tên Ninja, một người trong số đó có cấp bậc thấp nhất, mười lăm người không rõ cấp bậc, nhưng ít ra cấp bậc không thể nào thấp hơn kẻ chúng tôi đã gặp trước đó.

Nếu như đối phó với cấp bậc thấp cần phải dựa vào vận may thì cấp bậc cao phải làm sao đây?

“Trường An, cậu đang nghĩ gì thế?” Nha Tử nói một hơi rồi mới phát hiện tôi không có đang lắng nghe, bèn tò mò hỏi.

Tôi khẽ lắc đầu đáp: “Chỉ là cảm thấy lạ thôi, mấy tên Ninja Nhật Bản đến cuối cùng đang nấp ở đâu?”

Nha Tử nhìn tôi một lát có vẻ khó hiểu, sau đó chỉ chỉ lên không trung, nói bất kỳ chỗ nào cũng có thể nấp được. Mặc dù anh ta rất chán ghét người Nhật Bản, nhưng có một số thứ anh ta buộc phải thừa nhận, Ninja Nhật Bản vẫn rất khó đối phó.

Tôi hiểu ý anh ta, nhưng mà tôi đúng là suy nghĩ không ra. Bất luận bản lĩnh ra sao, dù sao cũng phải dựa vào đồ đạc thì mới có thể ẩn nấp được, cũng không thể nói không căn cứ nấp ở trong không khí được đúng không?

Nếu đã có loại bản lĩnh này thì với dã tâm của người Nhật Bản, lẽ nào còn không sớm xưng bá thế giới hay sao?

Nha Tử nghe xong khẽ gật đầu, nói: “Thế nên vẫn có thể đánh hạ được bọn họ, bởi vậy bây giờ việc mà chúng ta cần làm chính là tìm được nhóm lão Yên trước, sau đó rời khỏi khu tế đàn.”

“Tôi đoán những Ninja khác dám chắc đều đang đợi thời điểm thần kiếm Thái A xuất thế, muốn ngồi không thu hoạch ngư ông đắc lợi.” Nha Tử hừ lạnh một tiếng.

Tôi ngược lại đồng ý với góc nhìn này của anh ta. Nói không chừng những tên Ninja kia còn đang đi theo chúng tôi, nhưng sau khi bọn chúng thử thăm dò chúng tôi mấy vòng xong, để chắc ăn sẽ bảo lưu thực lực mạnh nhất ở sau cùng.

Toản Địa Thử cười cười, bảo đám lão Yên đang ở ngay phía trên, bây giờ nhóm cần tìm chính là đám Côn Bố.

“Chanh Chanh đang ở tầng hầm, tôi nghe được giọng của cô ấy nhưng không tìm thấy cô ấy.” Nha Tử kể lại.

Toản Địa Thử suy nghĩ một lát, sau đó ấn bộ đàm ra, trực tiếp liên lạc với Hầu Chanh Chanh.

May mà ông ấy đã liên lạc được.

Hầu Chanh Chanh vẫn như cũ rất bình tĩnh, nhưng mà điều này lại khiến cho tôi cảm giác vô cùng bất ổn, giống như cô ấy tuyệt nhiên không hề quan tâm đến sống chết.

Nếu như cô ấy quan tâm thì không thể nào một mình ở trong tình huống như vậy lại không hề hốt hoảng, hơn nữa ý của cô ấy xem ra cũng không có vẻ muốn đi tìm cửa ra.

Tôi và Nha Tử thoáng liếc mắt nhìn nhau. Anh ta khẽ lắc đầu ra hiệu cho tôi không cần phải nói. Đương nhiên tôi vốn cũng không định nói cái gì, bây giờ Toản Địa Thử đang định tìm cô ấy, tôi cũng không muốn giọng nói của tôi gây ra bất trắc gì cho bọn họ.

Toản Địa Thử và Hầu Chanh Chanh trò chuyện mấy câu, sau đó mới phát hiện vấn đề cô ấy đang gặp phải giống y như của chúng tôi. Rõ ràng có thể nhìn thấy được một nơi, nhưng dù thế nào cũng không đi qua được, thậm chí lúc đi còn cảm giác mình thật giống như đang ở trong mơ.

Nhưng Toản Địa Thử không có cách nào hướng dẫn cô ấy dùng phương pháp tương tự đi ra ngoài thông qua bộ đàm được.