Chương 1178 Thần Kiếm Thái A
Thế nhưng… cho đến khi bọn họ phát hiện bọn họ không còn già đi nữa!
Thế cục triều đình đã ấn định, A Linh cũng không muốn tiếp tục nán lại trong núi rừng. Không phải cô ấy có dã tâm lớn mà là cô ấy dần dần phát hiện ở trong núi rừng hoàn toàn không sống nổi.
Thế cục đã định, hai người sinh hoạt ở trong núi sâu sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó tội lỗi của bọn họ đương nhiên sẽ bị truy cứu. A Linh nghĩ đã như vậy, còn không bằng chủ động xuất kích.
Tiểu Phong không đồng ý, Tiểu Phong chỉ hy vọng cùng A Linh hai người ở lại trong rừng, sống như thế này đến hết đời.
Nhưng mà một đời của bọn họ chính là rất xa vời. A Linh nói cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị coi như quái vật, sớm muộn gì cũng sẽ không sống tiếp nổi, đến lúc đó phải làm sao đây?
Lần đầu tiên hai người xuất hiện khác biệt, ai cũng không thuyết phục được đối phương. Cuối cùng vẫn là A Linh cúi đầu, nói cô ấy chỉ đi ra ngoài kiếm sống. Khu rừng này coi như là đại bản doanh của bọn họ, cô ấy sẽ thường xuyên trở về, một khi phát hiện bên ngoài có tiếng gió không tốt sẽ dẫn Tiểu Phong chuyển đi.
Giữa hai người bọn họ vốn là thế mạnh thuộc về A Linh nhiều hơn một chút. Nếu A Linh đã lùi một bước thì Tiểu Phong đương nhiên cũng sẽ lùi một bước.
Nhưng A Linh vừa đi, anh ta đã không chịu nổi. Ngay từ đầu còn có thể khống chế, nhưng càng về sau anh ta càng không ưa bất kỳ kẻ nào thân thiết với A Linh. Đặc biệt là sau khi A Linh dùng thân phận nam nhi bước lên trên con đường trộm mộ này, bên cạnh cô ấy càng ngày càng nhiều kẻ gọi là “anh em” kề vai sát cánh với cô ấy.
Tiểu Phong vẫn luôn cho rằng A Linh chỉ có thể thuộc về một mình mình, tình cảnh này đã kích thích anh ta.
Mãi cho đến khi anh ta giết chết lão đại của A Linh.
Lúc đó bản lĩnh của A Linh cũng không lợi hại giống như hiện tại. Sau khi cô ấy phát hiện lão đại đã bị Tiểu Phong giết, cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn, đành phải dẫn Tiểu Phong chạy trốn.
Bọn họ lại lần nữa sinh sống trong rừng một khoảng thời gian. A Linh phát hiện Tiểu Phong càng ngày càng cố chấp, cứ hễ cô ấy có một chút ý tưởng muốn đi ra khỏi rừng thì ánh mắt Tiểu Phong sẽ ngay lập tức khiến cho cô ấy cảm giác huyết án ngày xưa sẽ còn xảy ra tiếp.
A Linh cũng tạm gác suy nghĩ này lại một khoảng thời gian. Dù sao bọn họ đã ở chỗ này lâu như vậy mà cũng không ai tìm tới, nói không chừng thật sự có thể giống như Tiểu Phong nói, hai người cứ thế trải qua cuộc sống thần tiên tiêu dao.
Đáng tiếc tính một đằng ra một nẻo…
****
Có một ngày, một tên tiều phu đột nhiên xông vào cuộc sống của bọn họ. Về sau không hiểu sao lại truyền ra tin đồn thần tiên đang ở trên núi, thậm chí còn có rất nhiều sơn dân vì muốn xem cái gọi là thần tiên này mà cố ý chạy tới.
Hai người đành phải lui vào sâu hơn trong rừng.
Nhưng lúc đó hai người còn rất non nớt, thủ đoạn cũng chỉ là chém chém giết giết một chút, thú hoang trong núi sâu hành hạ bọn họ khổ không thể tả.
Cuối cùng bọn họ rút lui về cung A Phòng.
Tòa cung điện bị thiêu hủy trong truyền thuyết này là một nơi ẩn náu vô cùng tốt. Bọn họ sinh sống ở trong đó nhiều năm như vậy, hết sức quen thuộc với tất cả cơ quan bên trong, vậy nên sẽ không phải lo lắng bất kỳ chuyện gì.
Nhưng mà nơi này dù có tốt đi nữa thì cũng là ẩn dưới lòng đất, ở lại lâu dài không chỉ có A Linh chịu không nổi mà ngay cả thân thể Tiểu Phong cũng xuất hiện vấn đề.
Không biết có phải là vấn đề về thể chất hay không? Mặc dù thuốc mà Tiểu Phong và A Linh uống là ở trong cùng một cái lò luyện đan, nhưng A Linh không hề có chuyện gì, ngược lại thân thể Tiểu Phong thì càng ngày càng suy yếu, cuối cùng phát triển thành mỗi ngày da trên người đều sẽ lột xuống một tầng, cuối cùng mọc lại từ từ.
Mặc dù anh ta sẽ không chết, nhưng mỗi ngày lột da mọc da đã tra tấn anh ta gần như sắp sửa phát điên.
A Linh nói cô ấy muốn đi ra ngoài tìm kiếm thuốc giải, nhưng Tiểu Phong lại cố chấp cho rằng A Linh muốn vứt bỏ anh ta.
Chẳng qua vì để Tiểu Phong có thể sinh sống yên ổn, A Linh đành phải rời khỏi cung A Phòng. Cô ấy không dám nhắc tới chứng bệnh cụ thể của Tiểu Phong, chỉ nói cô ấy muốn tìm một vị thuốc có thể cải tử hồi sinh, cứ như vậy cô ấy đã tham gia vào nhiều loại trận doanh trộm mộ.
Cô ấy từng dẫn dắt giáo úy Mô Kim của Tào Tháo đi gom góp quân lương.
Cô ấy từng dẫn hoàng đế Đại Tề đào cát ở Thiên Quan.
Về sau chính là gặp được nhà họ Lưu…
Cái mà nhà họ Lưu coi trọng chính là khứu giác nhạy bén với mộ táng của A Linh. Thật ra cái khứu giác này cũng không phải bẩm sinh mà là do A Linh ở trong cung A Phòng quá lâu, đã quá quen với loại cảm giác đồ đạc bị chôn ở dưới đất đó. Trên cơ bản thứ gì qua mũi của cô ấy, cô ấy đều có thể biết được thứ này đại khái ở đâu, bởi vì mùi đất của mỗi địa phương khác nhau.
Nếu đã muốn sử dụng A Linh thì tất nhiên phải đưa cho vài thứ, thứ này chính là ngọc Huyền Thiên.