← Quay lại trang sách

Chương 1177 Thần Kiếm Thái A

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy thì được. Chỉ cần đám lão Yên không có việc gì, tôi chết ở trong tay Diêm La Vương cũng coi như nhắm mắt.

Diêm La Vương cười nham hiểm, tay từ từ siết chặt. Tôi chỉ cảm giác không khí trong phổi từ từ mất dần đi, não bộ bắt đầu trống rỗng…

Tôi đột nhiên nghe được một hồi tiếng cười khẽ, tiếng cười quen thuộc đến nỗi khiến cho cả người tôi đều sống lại. Cô Tứ, cô ấy cuối cùng vẫn tới!

Tôi đột nhiên mở mắt ra, lập tức trông thấy cô Tứ đứng ngạo nghễ ở đằng trước cách chúng tôi không xa, đang dẫn dắt đám người cô Thu nhếch nhác thảm hại. Chúng tôi không thiếu một người, không, còn nhiều hơn mấy người nữa, nhìn trang phục của mấy người này thì chắc là Ninja Nhật Bản.

Tôi đếm sơ sơ, có tất cả năm tên Ninja, đều bị nhóm cô Thu khống chế trong tay.

“Trường An, tôi đến muộn một chút, cậu không sao chứ?” Vẻ mặt cô Tứ hơi lo lắng.

Tôi được sủng ái mà lo ngại nhìn cô ấy, không dám tin lời này là từ trong miệng cô ấy thốt ra. Nhưng trong giây lát tôi đã hiểu được ý của cô ấy, cô ấy thế này là đang cố ý kích thích Diêm La Vương.

Quả nhiên, sắc mặt Diêm La Vương trong nháy mắt đã chuyển sang tái nhợt, tay của anh ta vô cùng gấp gáp: “Không phải cô muốn cứu cậu ta sao? Vậy thì tôi sẽ để cậu ta chết ngay trước mặt của cô.”

“Tiểu Phong, cậu thả cậu ta ra đi.” Cô Tứ đột nhiên lên tiếng.

Thân thể Diêm La Vương ở bên cạnh run lên, có chút không dám tin hỏi: “Cô, cô gọi tôi là gì?”

Cô Tứ thở dài, chầm chậm đi tới gần chúng tôi. Vậy mà Diêm La Vương lại phảng phất như không có cảm giác được, chỉ hơi kích động hỏi cô Tứ gọi anh ta là gì?

“Tiểu Phong, cậu biến thành cái bộ dạng này từ khi nào vậy?” Giọng điệu cô Tứ càng ngày càng dịu dàng, tay Diêm La Vương đang mắc trên cổ tôi cũng càng ngày càng nới lỏng.

Tôi vừa muốn giãy ra khỏi thì sức lực của anh ta đột nhiên tăng mạnh, tôi trong chớp mắt cảm giác cả xương cốt cũng muốn nứt ra: “Vì cứu cậu ta, cô lại bỏ được nhỉ, mấy ngàn năm cũng chưa từng gọi lại, vì cậu ta mà dễ dàng gọi ra như vậy sao?”

Tiểu Phong…

Tôi có thể thấy được gân xanh của Diêm La Vương đang nổi lên. Anh ta đã mất kiểm soát, không biết vị tướng quân phong thần tuấn lãng trên bức họa trước đây đã trải qua những gì mà hôm nay lại biến thành dáng vẻ này.

Cô Tứ lần nữa lắc đầu: “Tôi không phải vì cứu cậu ta, tôi chỉ đang gọi cậu.”

Diêm La Vương suy sụp hét to nói anh ta không tin. Dù sao anh ta đã không sống tiếp được nữa, chi bằng kéo theo một người chôn cùng. Dù thế nào đi nữa, thứ mà anh ta không có được cũng tuyệt đối không cho phép người khác có được.

Biểu cảm trên mặt cô Tứ rõ ràng đã căng thẳng lên rất nhiều: “Cậu nói cái gì?”

“Ha ha, thì ra cô còn biết quan tâm đến sống chết của tôi cơ đấy.” Diêm La Vương phá lên cười ha ha, giọng nói đầy bi thương: “Tôi đã từng nói với cô, đừng đi ra ngoài, hai chúng ta ở lại chỗ này năm này qua năm khác không tốt hay sao? Tại sao cô cứ nhất định phải đi ra ngoài, cứ nhất định phải đi quen biết những người đó, cô chỉ biết một mình tôi thôi không được sao?”

Diêm La Vương rõ ràng đã quên mất xung quanh vẫn còn có người. Anh ta chìm vào hồi ức, kể lại từng chút một những chuyện cũ đã xảy ra giữa anh ta và cô Tứ.

Ban đầu tôi ngược lại còn hơi ghen tị, thế nhưng tôi nghe một lát, chỉ cảm thấy bi ai.

Thật ra thì trên con đường trường sinh này cũng không có bao nhiêu vui vẻ, chỉ có đau khổ ở lại.

Năm đó Diêm La Vương và cô Tứ đều có tên của riêng mình - Tiểu Phong và A Linh.

Hai người lớn nhỏ đều là vì kế sinh nhai mà tiến cung. Cuối cùng một người trở thành võ tướng thiếp thân thị vệ của Tần Vương, một người trở thành nữ quan nhất đẳng ghi chép văn tự. Ai cũng không lường trước được Tần Thủy Hoàng lại dùng bọn họ thử thuốc. Chờ đến khi bọn họ phát hiện ra muốn chạy thì đã không kịp nữa rồi, Tần cung đâu phải là chỗ muốn đến là đến, muốn chạy là chạy đâu chứ?

Thế nên hai người họ cũng đành phải nghe theo mệnh trời.

Bởi vì cảnh ngộ hai người giống nhau lại sống nương tựa lẫn nhau, vào thời điểm mỗi lần thử thuốc sắp sửa không xong, bọn họ đều sẽ khích lệ lẫn nhau. Dựa vào phần tín niệm này, hai người bọn họ mới có thể sống mà đi tiếp được đến cuối cùng.

Sau đó Tần Thủy Hoàng băng hà ở cồn cát, Lý Tư Triệu Cao vì giúp Tần Nhị Thế đoạt quyền mà dẫn tới Tần cung đại loạn. Hai người nuốt xuống một lần thuốc cuối cùng, ai cũng không ai quan tâm thuốc có hiệu quả hay không, cuối cùng bọn họ đã nhân cơ hội bỏ chạy ra ngoài.

Đương nhiên bọn họ có thể chạy trốn được, một phần là vì vận may tốt, một phần cũng là do địa vị chính trị của bọn họ quá thấp, không ai sẽ đi làm khó hai quan viên nhỏ.

Sau khi bọn họ chạy trốn ra ngoài đã đi tìm một khu rừng ở lại. Bên ngoài loạn lạc, vậy mà hai người bọn họ lại trải qua cuộc sống sinh hoạt y như thế giới thần tiên. Mặc dù cái thế giới thần tiên này nằm cách Ly Sơn không tính là xa, nhưng cũng không ai chú ý tới nơi này.

Tiểu Phong rất vui, anh ta một lòng thích A Linh. Mặc dù A Linh không có tình yêu nam nữ, nhưng thế giới của bọn họ chỉ có đôi bên, kiểu sống nương tựa lẫn nhau đi tiếp cũng không hẳn là không thể được.