Chương 1180 Thần Kiếm Thái A
Đây cũng là nguyên nhân mỗi lần cô Tứ vừa trông thấy Diêm La Vương đã bảo anh ta quay về, cũng là nguyên nhân mỗi lần cô Tứ đều đi theo Diêm La Vương. Bởi vì sự tồn tại của anh ta sẽ mang đến tai họa cho rất nhiều người vô tội.
Diêm La Vương không phân biệt đúng sai, trong mắt của anh ta chỉ có một mình cô Tứ. Chẳng qua anh ta cũng đã học được cách ngụy trang, không còn bắt được người là giết giống như trước đây nữa.
Bây giờ anh ta thậm chí còn tham gia vào thế lực đối địch với cô Tứ, ví dụ như gia tộc William, chính là để ép cô Tứ đi đối phó anh ta, như vậy thì giữa hai người bọn họ vẫn còn có một số lần gặp nhau.
Tôi nghe mà chỉ có thể cảm khái. Tôi không dám tưởng tượng sao Diêm La Vương có thể sinh tồn được ở chỗ như vậy mấy ngàn năm nhỉ? Tôi cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu tính cách cố chấp đó của anh ta có phải là do cô Tứ nên mới sinh ra hay không. Tôi chỉ biết là giữa hai người bọn họ hoàn toàn không phù hợp.
Cô Tứ đối đãi Diêm La Vương chẳng qua chỉ là thái độ đối đãi với em trai mà thôi. Nếu không phải Diêm La Vương cố chấp như vậy thì chắc cô Tứ cũng sẽ không bận tâm hai người bọn họ ở trong cái cung điện A Phòng này cứ thế sinh sống qua ngày.
Vậy mà hết lần này tới lần khác sự cố chấp của Diêm La Vương thật đáng sợ…
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Diêm La Vương thoát khỏi hồi ức lấy lại tinh thần: “Bây giờ tôi sắp chết rồi, chị hài lòng chưa, A Linh?”
Xưng hô của anh ta với cô Tứ cũng thay đổi, trong giọng nói có vẻ bi ai.
Vẻ mặt cô Tứ hơi thay đổi, mặc dù không rõ ràng nhưng chuyện này với cô ấy mà nói đã là rất hiếm có rồi. Giọng nói của cô ấy cũng nhỏ xuống: “Cậu… làm sao biết được?”
Diêm La Vương buông tôi ra, nhìn thẳng vào cô Tứ, giọng điệu bi thương: “Trước đây cơ thể tôi đã từng sinh bệnh, lẽ nào chị không nhớ sao?”
Cô Tứ đương nhiên là nhớ, chân mày cô ấy cau lại, hỏi: “Không phải đã giải quyết xong rồi sao?”
Diêm La Vương thở dài đáp: “Chẳng qua chỉ là tạm thời, mạng của tôi mấy ngàn năm qua đều là ngọc Huyền Thiên ban cho, nói đến tôi đúng là không nên giết Lưu Trường An, cậu ta còn là ân nhân cứu mạng của tôi mà.”
Tôi đột nhiên nhớ ra, anh ta có thể cầm ngọc Huyền Thiên lên dễ như trở bàn tay, có phải cũng là do anh ta đã từng được ngọc Huyền Thiên cứu chữa tính mạng hay không?
****
“Ngọc Huyền Thiên …” Cô Tứ mở miệng.
Diêm La Vương lần nữa khoát tay một cái, nói không được, ngọc Huyền Thiên cũng chỉ có thể cứu anh ta một lần thôi.
Cô Tứ luống cuống, cô ấy nói sẽ không đâu, cô ấy nhất định sẽ nghĩ cách cứu Diêm La Vương.
Lần đầu tiên tôi thấy cô Tứ như vậy. Cũng khó trách, cho dù Diêm La Vương có đáng ghét đi nữa thì bọn họ cũng đã cùng nhau đi từ thời nhà Tần tới, không ai có thể hiểu rõ tâm tư cô ấy hơn Diêm La Vương.
Diêm La Vương mỉm cười: “Lần này nếu không phải tôi lấy tính mạng của Lưu Trường An ra uy hiếp, có phải chị sẽ không quay lại hay không?”
Cô Tứ không lên tiếng, cô ấy sẽ không nói dối người, thế nên với những lời không biết phải nói thế nào, cô ấy cũng chỉ có thể không đáp.
Diêm La Vương đã hiểu, gật nhẹ đầu nói: “Đúng vậy, lần trước chị nhốt tôi vào đây, sợ rằng lại muốn để cho tôi một mình ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời này lưu lại mấy trăm nữa chứ gì?”
Cô Tứ vẫn không trả lời, tôi biết cô ấy thật sự muốn như vậy.
Mấy trăm năm… mặc dù tôi biết Diêm La Vương đây là tự mình gây ra, nhưng mà tôi trong lúc nhất thời vẫn cảm thấy cuộc sống như thế thật sự khiến cho người ta cảm thấy vô vọng.
“A Linh, nếu như làm lại lần nữa, tôi không cố chấp như thế thì chị sẽ lựa chọn thế nào? Có còn chọn tên nhóc này nữa không?” Diêm La Vương không nhìn tôi, chỉ lặng lẽ chuyên chú nhìn cô Tứ.
Cô Tứ liếc tôi một cái, sau đó nhẹ giọng đáp: “Tiểu Phong, nếu ngay từ đầu cậu không có giết người thì chắc bây giờ chúng ta vẫn còn giống như trước kia.”
“Thật sao?” Ánh mắt Diêm La Vương sáng lên, nhưng cuối cùng anh ta vẫn khẽ lắc đầu, nói: “Không đúng, chị chắc chắn là đang gạt tôi.”
Cô Tứ đi lên đằng trước hai bước, thong thả đứng ở bên cạnh Diêm La Vương. Tôi chưa từng thấy cô Tứ như vậy, tôi từ trên người hai người bọn họ phảng phất như thấy được người năm đó vừa mới tiến nhập Tần cung, lúc hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Giọng cô Tứ nhẹ nhàng: “Tiểu Phong, từ lúc vừa mới bắt đầu cũng chỉ có hai chúng ta, sao cậu lại quên mất điểm này rồi?”
Diêm La Vương nghiêng đầu, một hồi lâu sau mới cười ra tiếng nói: “Đúng vậy, sống mấy ngàn năm đều sống không hiểu biết, đủ thấy trẻ mãi không già cũng không phải chuyện tốt, nên không hiểu vẫn cứ không hiểu.”
Cô Tứ không biết nên nói cái gì, bi thương trên người càng ngày càng đậm.
Giờ khắc này, Diêm La Vương ngược lại thật giống như đã nhìn thấu một ít nhân quả: “A Linh, thật ra thì tôi hơi hối hận, vì sao ban đầu tôi lại đi giết những người đó cơ chứ?”
Chúng tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ nghe Diêm La Vương lầm bầm lầu bầu. Đoán chừng anh ta cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì, khi thì nhắc tới chuyện trước kia, khi thì lại bắt đầu nói đến chuyện sau này.