← Quay lại trang sách

Chương 1181 Thần Kiếm Thái A

Cuối cùng anh ta đột nhiên nhìn sang, tầm mắt giống như dừng ở trên người tôi: “Nhóc con, tôi sẽ không giết cậu.”

Hả?

Tôi nhìn anh ta, không hiểu sao đang kể chuyện lại đột nhiên chuyển tới trên người tôi rồi.

Diêm La Vương khẽ cười nói: “Lúc thấy cậu xuất hiện, tôi đúng là đã muốn giết cậu, không chỉ bởi vì A Linh đối xử với cậu khác biệt mà nhiều hơn nữa chính là tôi ghét nhà họ Lưu. Ban đầu nếu như không phải nhà họ Lưu thì có lẽ giữa tôi và A Linh không đến mức trở nên như vậy. Nếu như lúc đó tôi chết luôn thì ít nhất A Linh vẫn còn ký ức tốt về tôi.”

Tôi không biết phải nên nói gì, đúng thật, nhà họ Lưu dùng ngọc Huyền Thiên trói buộc cô Tứ nhưng vẫn không thể hoàn toàn chữa khỏi cho Diêm La Vương. Giữa tôi và bọn họ không thể nói rõ được là ai đúng ai sai.

Diêm La Vương hận nhà họ Lưu là điều có thể hiểu được.

Nhưng Diêm La Vương lại nói về sau anh ta không muốn giết tôi nữa, chắc là sau khi biết được mình sắp chết, anh ta đã không còn muốn giết tôi.

“Ít nhất cậu đã cho tôi biết, A Linh không phải chỉ có một mình. Chị ấy nhìn thì mạnh mẽ, nhưng một mình chị ấy ở trong năm tháng dài đằng đẵng như vậy sao có thể sống tiếp được chứ? Trước đây tôi ở bên cạnh chị ấy, về sau cậu ở bên cạnh chị ấy, về sau nữa, các người đều có thể ở bên cạnh chị ấy cùng chị ấy đi qua một đoạn đường… như vậy không phải rất tốt sao?” Giọng Diêm La Vương rất nhẹ, giống như anh ta đã buông bỏ tất cả vậy.

Anh ta nói thuốc độc mà anh ta bỏ vào trong cơ thể tôi cũng không phải là cái gì ghê gớm, chỉ hơn ở không ai biết thôi, đến thời gian thì thuốc này sẽ tự động tán đi. Anh ta làm vậy chỉ là muốn trước khi đi gặp lại cô Tứ một lần.

“A Linh, bây giờ tôi đã ra sức sửa chữa sai lầm trước kia, tiếc rằng đã muộn rồi.” Diêm La Vương ngồi trên bậc thang, tôi mới phát hiện ra anh ta thực sự gầy yếu như vậy.

Trên mặt cô Tứ lộ rõ vẻ bi thương nhưng Diêm La Vương thì lại mỉm cười: “A Linh, tôi biết ở trong lòng chị, vị trí của tôi vẫn còn, có chết cũng không hối tiếc…”

Cô Tứ im lặng hồi lâu, cuối cùng mới hỏi: “Vậy nên lần này cậu mới cố ý thả tin tức về thần kiếm Thái A ra?”

Bọn họ đều biết thần kiếm Thái A ở chỗ này nhưng bọn họ biết rõ không thể xông vào cung A Phòng, xông vào nơi mà cuối cùng sẽ không còn. Hơn nữa nếu Diêm La Vương không có ở đây thì bọn họ cũng không cần nơi như vậy.

Diêm La Vương gật nhẹ đầu: “Tôi cũng không muốn nơi này bị người ngoài phát hiện, nhưng nếu cuối cùng nhất định sẽ bị phát hiện thì tôi hy vọng là chị! Là đơn vị 701 mà chị liên tục hỗ trợ. Tôi nghĩ, cứ để cho bọn họ phát hiện cũng không sao.”

Tôi nghe lời thoại này xong cảm giác ý nghĩa đã thay đổi. Nếu như là anh ta dẫn chúng tôi tới, thế có phải đã nói rõ anh ta muốn giao thần kiếm Thái A cho chúng tôi hay không?

Tôi nhìn anh ta, đột nhiên phát hiện tôi hoàn toàn không thể nhìn rõ anh ta.

Lần này anh ta dẫn chúng tôi tới đây, rốt cuộc là vì cái gì?

“A Linh, chúng ta hợp tác một lần đi.” Diêm La Vương nhìn cô Tứ.

Cô Tứ nhìn thẳng vào Diêm La Vương, sau đó chìa tay ra với anh ta: “Được.”

Tôi nhìn bọn họ nhưng không hề có ý ghen tị, giữa bọn họ đã trải qua quá nhiều, mấy câu thưa thớt đó của Diêm La Vương hoàn toàn không cách nào nói rõ được vướng mắc giữa anh ta và cô Tứ.

Lần này e rằng Diêm La Vương chính là muốn giúp chúng tôi nhưng không biết làm sao, cô Tứ hoàn toàn không nhìn anh ta, vậy nên anh ta mới dùng đến thủ đoạn này.

Nhưng lạ là, làm sao cô Tứ biết được tình huống của tôi?

Diêm La Vương chầm chậm đứng lên, nhẹ giọng nói: “Các vị nghỉ ngơi một lát đi.”

Chúng tôi cũng không ngờ sự việc lại phát triển đến nước này. Người vốn là kẻ địch lớn nhất của chúng tôi bây giờ lại trở thành người giúp đỡ.

Chẳng qua điểm này cũng không khiến cho chúng tôi cảm thấy thoải mái giống như trút bỏ gánh nặng, suy cho cùng thì sau lần này có lẽ anh ta sẽ biến mất mãi mãi…

Tôi nhìn sang Diêm La Vương, ánh mắt anh ta chỉ ở trên người cô Tứ, người sau cũng hơi đáp lại anh ta một chút, mặc dù chỉ là như vậy nhưng anh ta cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Sau khi nghỉ ngơi xong, cô Tứ đưa chúng tôi ra khỏi trận Vạn Tượng, cuối cùng đi lên trên một quảng trường vô cùng trống trải, khi băng qua quãng trường này chính là chỗ của thần kiếm Thái A!

Cô Tứ nhìn chúng tôi, nhẹ giọng căn dặn: “Có lẽ những Ninja đó cũng không nhịn được, một hồi nữa thần kiếm Thái A cứ giao cho tôi và Tiểu Phong, các người chỉ cần đối phó Ninja thôi.”

Chúng tôi đều biết, sở dĩ Diêm La Vương muốn hợp tác, sợ rằng chỉ có bọn họ mới có thể lấy được thần kiếm Thái A, thế nên chúng tôi cũng không có bất kỳ dị nghị gì.

Chúng tôi băng qua quảng trường, không gặp phải bất kỳ công kích nào. Nhưng tôi nghe được cô Tứ cười gằn một tiếng, sau đó cô ấy lập tức đẩy cánh cửa cung điện nghe nói là nơi bảo tồn thần kiếm Thái A ra.

“Đây là?” Tôi giật mình, bố cục của chỗ này và cung Lan Trì giống y như đúc, ngay cả thần kiếm Thái A cũng đặt ở cùng một chỗ, dường như hoàn toàn không sợ người khác tới lấy.