Chương 1190 Bảo Vật Đạo Giáo
Quả thực, tuy rằng nơi này thuộc huyện Ngọc Thụ, nhưng ngôi làng này cách huyện một khoảng khá xa, ba mặt đều là núi, mặt còn lại cũng không phải là đường cái bằng phẳng, bình thường chắc cũng chẳng có mấy ai ra vào.
"Hay là bọn chúng phải lấy thứ gì đó ở đây?" Lão Yên lẩm bẩm.
Tôi lại nhìn ngôi làng dưới chân núi một lần nữa, nói nếu không phải lấy thứ gì đó, thì chính là đang đợi ai đó hoặc là tin tức gì đó, nếu không thì bọn chúng sẽ không ở lại đây lâu như vậy.
Lão Yên đột nhiên nắm lấy vai tôi: "Vừa rồi cậu nói gì?"
****
Tôi ngẩn người một lúc, thấy ông ấy hỏi thật mới lặp lại thêm lần nữa.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lão Yên vội gật đầu nói không sai, chờ đến khi có tin tức thì cấp trên sẽ nghi ngờ ông ta có liên quan với William, nên sợ là bọn chúng chỉ còn cách đợi chỉ thị của William thôi.
"Mọi người bình tĩnh, tiếp theo cần phải cẩn thận hơn, nếu không 701 nhất định sẽ bị giải tán." Lão Yên trầm giọng nói trong khi đang xóa những hình vẽ lung tung trên mặt đất.
Tôi cau mày, lão Yên tưởng tôi không tin lời ông ấy, lạnh lùng nói: “Lần trước khi William chạy thoát, cấp trên không truy cứu là vì nể tình thành tích trong quá khứ của 701. Nếu lần này lại để Xích Mi chạy thoát, cậu muốn khiến 701 phải gáng cái tội còn tệ hơn so với tù nhân à?"
"Không phải, tôi đang nghĩ … sao Xích Mi lại phát hiện ra chúng ta?" Tôi nheo mắt, chậm rãi nhìn mọi người ở đây.
Nha Tử bùng nổ ngay lập tức, hỏi có phải tôi nghi ngờ họ không?
Tôi không nói gì mà đi từ từ về phía Nha Tử. Anh ta nhíu mày, bảo tôi đừng làm nội bộ lục đục, đừng vất những thứ vừa học được từ Hầu Chanh Chanh ra sau đầu như thế.
“Câm miệng." Tôi khẽ quát.
Nha Tử há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, tôi đi ngang qua anh ta, sau đó đi đến bên cạnh bộ đàm.
Sắc mặt của lão Yên cũng thay đổi: "Ý cậu là họ đang điều tra theo hướng ngược lại?"
"Có gì là không thể? Vị trí của đám cháy quá chính xác. Ngay cả việc cứu hỏa cũng được thiết lập không có bất kỳ sai sót nào. Nhìn sao cũng không thấy bình thường đúng không?" Tôi vươn tay ra, lập tức cắt đứt nguồn điện của bộ đàm.
Ngoại trừ thứ này thì không có vật nào khác có thể khiến Xích Mi xác định được tọa độ của chúng tôi một cách chính xác như vậy.
Sau khi cắt đứt nguồn điện của bộ đàm, vì lý do an toàn, tôi lại di chuyển mọi người đi nơi khác. Lần này không có ánh sáng từ bầu trời nữa mà chỉ có một đống tiếng súng bắn loạn xạ.
Âm thanh này đến chỉ sau năm phút chúng tôi rời đi.
"Trường An, may mà cậu cảnh giác!" Lão Yên vẫn còn kinh hãi.
Không ngờ khi chúng tôi vừa rời đi cũng là lúc Xích Mi cử người lùng bắt chúng tôi. Nếu không phải do nhanh chóng rời đi thì sợ là sẽ phải lâm vào một trận khổ chiến, chỉ nghe âm thanh của hộp đạn thôi cũng đủ biết hỏa lực của họ mạnh mẽ dường nào.
Tôi cười khổ, nói đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi, nghĩ lại thì dù khả năng phán đoán của tôi có tốt đến đâu cũng không thể xác định được vị trí chính xác của vật đó, nhưng không ngờ lại để tôi đoán trúng.
Cô Thu vỗ vai tôi: “Cậu tiến bộ rất nhiều đó.”
Tôi mỉm cười lắc đầu, lấy ống nhòm từ tay cô Thu, nói nếu không phải nhiệm vụ chính là theo dõi thì bản thân thực sự muốn bẫy họ một trận.
Mặc dù hiện tại thân phận coi như đã bị bại lộ, nhưng dù sao vẫn chưa thấy được ai. Xích Mi chỉ có thể vồ hụt, còn kế hoạch theo dõi của chúng tôi cùng lắm chỉ khó hơn chút thôi. Nếu gài bẫy ngược lại họ thì lúc đó kế hoạch theo dõi sợ là sẽ không thực hiện được nữa.
Tôi giơ ống nhòm nhìn vào nơi phát ra tiếng súng dày đặc. Quả nhiên không thấy rõ lắm, chỉ nhìn thấy đối phương có khoảng chừng mười mấy người, bọn họ xoay vòng vòng tại chỗ trong chốc lát, chắc là để tìm tung tích của chúng tôi, một lát sau mới chịu xuống núi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu họ lại đi theo tới đây thì chắc là tôi sẽ nghi ngờ bản thân đã thấy quỷ mất.
“Lần này bọn họ không thể theo dõi chúng ta nữa, nhưng chúng ta phải làm thế nào mới có thể liên lạc được với cấp trên đây?” Toản Địa Thử cau mày, nói lần hành động này toàn bộ cấp trên đều đang theo dõi, bây giờ chúng ta đã cắt đứt nguồn điện của bộ đàm, sợ là cũng không có cách giải thích được với họ.
Tôi nhìn Toản Địa Thử, chậm rãi cười: “Tiền bối, ông có từng nghe câu này chưa?”
“Câu gì?" Toản Địa Thử tò mò hỏi.
Tôi đưa kính viễn vọng cho cô Thu, sau đó nói từng chữ: “Tướng ở bên ngoài, không nhận quân lệnh."
"Ha ha! Tên nhóc nhà cậu thế mà lại vậy, nhưng cậu nói cũng có đạo lý." Toản Địa Thử cười lớn, sau đó vỗ vỗ vai tôi, nói 701 xem ra đã có người kế nghiệp rồi.
Tôi cười cười không nói gì, chuyện xảy ra ở cung A Phòng khiến tôi vô cùng sốc. Cái chết của Tĩnh Sinh với Diêm La Vương khiến tôi nhận ra tử vong vẫn luôn cách chúng tôi rất gần, 701 có thể tồn tại tốt đến tận bây giờ cũng là vì có sự hy sinh của những người khác.
Vì thế tôi cần phải nhanh chóng trưởng thành, để phòng lỡ như...
Lý do này tôi chỉ có thể giữ trong lòng, tôi biết lão Yên sẽ không để ý, nhưng tôi thì có. Tôi không hy vọng lão Yên xảy ra chuyện, nhưng đây là sự thật, mỗi người chúng tôi đều có thể chết bất cứ lúc nào, không chỉ riêng lão Yên.