Chương 1191 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi đứng trên cao nhìn xuống núi bằng ống nhòm. Ngọn lửa đã được dập tắt, thỉnh thoảng có những ngọn lửa lẻ tẻ bùng lên cho thấy sự tồn tại của đám cháy trước đó.
“E là chúng ta không thể đi vào làng được.” Tôi cất ống nhòm đi, khẽ nói.
Lão Yên nói đã biết, tôi lắc đầu, nói không chỉ vì Xích Mi hiện đang ở trong làng, mà còn bởi vì rất nhiều làng đã bị khống chế, dân làng bên trong sợ là đều đã trở thành gián điệp của bọn họ.
Nếu không thì sao cháy lớn vậy mà cũng không có ai ra xem?
Sống trong một ngôi làng được bao quanh bởi rừng rậm như vậy, dân làng chắc hẳn rất nhạy cảm với lửa, sở dĩ bọn họ không chạy ra xem là vì đã sớm biết ở đây sẽ xảy ra hỏa hoạn, hoặc là nói dù ở đây có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến họ.
Vẻ mặt của lão Yên thay đổi: “Lá gan của tên Xích Mi này ngày càng lớn, thế mà dám ra tay với cả dân làng?"
Tôi cười lạnh, bọn họ thì có gì mà không dám? Cấp dưới bỏ mạng thì sao, chỉ cần đạt được mục đích thì lễ nghĩa liêm sỉ hay đạo đức chẳng là cái thá gì trong mắt bọn họ cả.
Toản Địa Thử cười ha ha, nói bộ lão Yên ông không nhìn rõ mọi chuyện bằng Trường An à?
Lão Yên trừng mắt nhìn ông ấy, nhưng Toản Địa Thử lại không sợ lão Yên mà vẫn cười như cũ. Lão Yên không thèm để ý đến ông ấy, nói với tình hình này chúng ta sẽ khó theo dõi hơn, vốn dĩ lúc đầu còn hy vọng có thể sử dụng máy nghe lén, nhưng giờ xem ra máy nghe lén cũng không đáng tin, e là sẽ bị bọn họ phát hiện, cho nên cần phải nghĩ đến những biện pháp khác.
Nếu không thể biết bọn họ đang làm gì thì dọc đường chúng tôi sẽ luôn ở thế bị động, điều này sẽ gây bất lợi cho nhiệm vụ của chúng tôi.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với những gì tôi nói, nhưng có cách nào có thể theo dõi họ mà không cần sử dụng máy nghe lén không?
Tôi nghĩ nát óc cũng không ra.
Lão Yên khẽ cau mày: “Sợ là phải phái người nằm vùng.”
Nằm vùng?
Tôi nhìn mọi người trong đội ngũ, người nào cũng giỏi việc theo dõi, nhưng vẫn chưa đủ để một con cáo già như Xích Mi không phát hiện ra. Toản Địa Thử đã từng đánh nhau với Xích Mi, vốn dĩ là có lợi thế. Nhưng thông qua sự việc lần này, tôi phát hiện Xích Mi là một kẻ rất thận trọng.
Tuy không thể xác định chúng tôi có ở đó nhưng ông ta vẫn có một vài sắp xếp khác. Vừa rồi chỉ cần phản ứng của chúng tôi chậm hơn nửa nhịp thì nhiệm vụ lần này coi như thất bại rồi.
Cái mà nhiệm vụ theo dõi cần chính là bí ẩn.
Mặc dù bây giờ nhiệm vụ của chúng tôi đã thất bại một nửa, vì tính cảnh giác của Xích Mi quá mạnh, nên nhiệm vụ theo dõi của chúng tôi sẽ khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng.
"Tôi đi!" Tôi quay sang lão Yên.
Tôi là người có khuôn mặt sạch sẽ, tuổi lại còn nhỏ. Nha Tử từng nói tôi có làn da mềm mại, nhìn thế nào cũng không giống người kiếm sống bằng những công việc dưới đất.
Tuy lần này tôi chưa được nghỉ ngơi nên da có vẻ đen hơn một chút, nhưng so với người khác thì da tôi vẫn trắng chán, nên nếu tôi đi thì khả năng bị bọn họ nghi ngờ sẽ ít nhất.
"Không được." Lão Yên không chút suy nghĩ từ chối, nói nếu Xích Mi đang đợi tin tức về William thì có thể ông ta đã biết hết mọi thứ về các thành viên của 701, hơn nữa còn có kẻ ăn cây táo rào cây sung Lưu Hàn Thu, ai biết được bây giờ Xích Mi đã hiểu rõ bao nhiêu về 701. Nếu tôi dùng sự tương phản lớn nhất này đến đó thì nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ.
Tôi bực bội vò đầu, tôi không đi thì còn ai có thể đi đây?
Có ai trong chúng tôi là không có những đặc điểm cá nhân rõ ràng chứ?
Kính râm của Nha Tử, bầu rượu của cô Thu, Côn Bố mặc đồ đen, cái lưng gù của Toản Địa Thử, lão Yên thì càng không cần nói, chẳng lẽ Xích Mi sẽ không nhận ra ông ấy à?
Lão Yên dựa nửa người vào gốc cây, khẽ lắc đầu, nói hiện tại ông ấy cũng đang rối, không biết phải làm sao.
“Dễ mà, để tôi đi cho." Cô Thu đột nhiên nói.
Nụ cười của cô ấy khiến người ta cảm thấy khó chịu, nói nếu mình bị lộ thì sẽ ném vài quả lựu đạn ra, ai cũng đừng mong được lời.
Lão Yên trừng mắt nhìn cô ấy, lấy ra một điếu thuốc, siết chặt trong tay một lúc lâu rồi mới hạ quyết tâm: “Tôi tự mình đi!”
****
“Không được!” Chúng tôi đồng thanh phản đối.
Bây giờ việc liên lạc với bộ phận cấp trên đã bị cắt đứt, lão Yên là người phụ trách hoạt động của chúng tôi. Nếu ông ấy rời đi thì ai sẽ chỉ huy các hoạt động tiếp theo đây?
Hơn nữa trong số chúng tôi, nếu xét về khả năng theo dõi thì lão Yên là người xếp hạng cuối cùng.
Lão Yên kẹp điếu thuốc vào vành tai, chậm rãi nói: “Vậy mấy người có ý kiến gì khác không?”
Mặc dù Xích Mi đã từng gặp lão Yên, nhưng người thực sự đưa ông ta vào tù hai mươi năm trước lại là Toản Địa Thử, ông ấy và Xích Mi còn chưa đụng mặt nhau được mấy lần. Hai mươi năm trôi qua cũng đủ khiến mọi thứ thay đổi, hai người họ có khi còn không thể nhận ra đối phương.
“Huống chi để tôi đi còn có một ưu điểm khác.” Lão Yên cười ha hả, nói: “Dù lá gan Xích Mi có lớn đến đâu thì cũng sẽ không dám trực tiếp ra tay với tôi, trừ khi ông ta không muốn sống nữa.”