← Quay lại trang sách

Chương 1196 Bảo Vật Đạo Giáo

Cái tên Xích Mi này vừa ra tù đã lập tức đến núi Côn Luân, e là mục đích không đơn giản!

Côn Bố lắc đầu, nói tính cảnh giác của Xích Mi quá cao. Anh ta và lão Yên có thể nghe được tin họ sẽ đến núi Côn Luân là đã liều mạng lắm rồi, nếu tiếp tục nghe nữa thì sợ là hai người họ không trốn kịp mất.

Tôi hiểu rõ mà gật đầu. Có thể nghe được đích đến của bọn chúng đã là thông tin rất có giá trị đối với chúng tôi.

"Bây giờ chúng ta nên đi thẳng đến núi Côn Luân hay tiếp tục theo dõi?" Tôi quay lại nhìn lão Yên. Chúng tôi đã biết đích đến của chúng. Để tránh chạm trán với đám Xích Mi, chúng tôi có thể lựa chọn đến nơi đó trước. Nhưng phạm vi của núi Côn Luân rất rộng, nếu đi trước thì sợ là không xác định được đích đến cuối cùng của chúng là ở đâu.

Nhưng nếu chọn tiếp tục theo dõi, với tính cảnh giác của Xích Mi thì khả năng chúng tôi bị lộ là rất cao!

Vậy nên tôi mới hỏi câu này, nhưng lão Yên lại không chút do dự nói dĩ nhiên là tiếp tục theo dõi. Mặc dù từ Thanh Hải không có nhiều đường để tiến vào dãy núi Côn Luân, nhưng sai một ly đi một dặm, vất vả lắm chúng tôi mới tìm ra được đích đến của chúng, không thể để đến phút cuối còn đến nhầm chỗ được.

Nhưng nếu giờ đã biết đích đến rồi thì chúng tôi không cần phải theo sát chúng nữa mà chỉ cần theo ở xa xa phía sau là được.

Tôi gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây? Xích Mi rõ ràng vẫn chưa có ý định xuất phát.”

Lão Yên cười ha hả, nói chuyện đó có liên quan gì đâu. Chúng đã quyết định được điểm đến, việc xuất phát cùng lắm chỉ trong hai ngày này thôi, để xem tin tức ông ta đợi trong hai ngày này là gì.

Chúng tôi tùy ý tìm một chỗ để nghỉ ngơi, mọi người đã thức suốt một đêm. Khi nhận được tin thì tất cả đều thả lỏng một ít, sau đó sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi.

Cứ thức liên tục như vậy thì ai mà có thể chịu nổi chứ?

Nhưng chúng tôi cũng không thể nghỉ ngơi hết được. Việc liên tục bị Xích Mi phát hiện nơi trú ẩn đã khiến chúng tôi cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Vì thế chúng tôi liền chia ra hai ca để canh gác. Cũng may là chúng tôi đều đã quen với kiểu chạy bôn ba như này, chỉ cần ngủ một đến hai giờ là đã có thể lấy lại sức.

Sau hai đợt canh gác, ánh mặt trời cũng đã ló dạng. Chúng tôi ăn vội chút lương khô rồi tiếp tục nhiệm vụ theo dõi.

Xích Mi vẫn còn ở trong làng, mặc dù chúng tôi không cần lên đường, nhưng vì để không bị Xích Mi phát hiện nên hành động cũng không thoải mái lắm.

Thậm chí chúng tôi còn cần phải hết sức cảnh giác để Xích Mi không phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Thành thật mà nói, tôi có hơi nghi ngờ có phải ông ta đã phát hiện ra chúng tôi rồi không, nếu không thì tại sao ông ta lại liên tiếp phóng hỏa, sai người đuổi theo, thậm chí còn bắn đạn tín hiệu giả để dụ chúng tôi xuống núi? Những chuyện này thật sự khiến người khác không thể không nghi ngờ có phải ông ta đã biết chúng tôi đang theo dõi mình hay không?

Ban ngày không thể dùng ống nhòm, trong lòng lại có suy nghĩ này nên tôi không khỏi có chút trông gà hóa cuốc, ngay cả tiếng lá cây bị gió lay động cũng có thể khiến tôi giật mình.

Lão Yên vỗ vai tôi bảo đừng căng thẳng như vậy, Xích Mi có kế Trương Lương của ông ta, chúng ta cũng có thang qua tường của mình. Dù thế nào đi nữa cũng sẽ không bị Xích Mi khống chế hết mọi phương hướng đâu.

Ý tôi không phải vậy. Tôi không sợ đối đầu trực diện với Xích Mi, đến lúc đó cùng lắm chỉ là đọ xem súng của ai mạnh hơn thôi. Trong 701 đều là những người tài giỏi, đối đầu trực diện chúng tôi chưa chắc đã thua!

Khiến người đau đầu nhất chính là nhiệm vụ mà cấp trên giao lại muốn chúng tôi phải theo dõi, xác định được mục đích của chúng rồi lập tức báo cáo với cấp trên, sau đó mới quyết định tiếp theo nên làm gì.

Mặc dù tôi nói tướng ở xa, quân lệnh có thể không nghe, nhưng dĩ nhiên cấp trên phải có lý do của họ nên mới yêu cầu chúng tôi theo dõi, nếu lúc này để lộ thân phận thì e là sau này muốn tìm được đám người Xích Mi sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Nghe vậy, lão Yên sờ sờ cằm, sau đó lắc đầu: "Tôi không tin ông ta đã phát hiện ra."

Lão Yên cảm thấy lộ trình chúng tôi di chuyển không giống nhau, hơn nữa vì để làm Lưu Hàn Thu hoang mang, chúng tôi còn đặc biệt sắp xếp một chiếc xe jeep khác. Nếu dựa theo hành trình của chiếc xe jeep đó thì e là giờ còn chưa đến được Thanh Hải, Xích Mi không có khả năng phát hiện ra chúng tôi.

"Tiền bối, Xích Mi vẫn luôn hành động cẩn thận như vậy sao?" Tôi quay lại hỏi Toản Địa Thử đang canh gác. Hiện tại chúng tôi không thể dùng biện pháp khác, nên chỉ có thể chú ý nhiều hơn đến các chuyển động xung quanh.

Vậy nên khi nghe tôi hỏi, ông ấy đã đưa ra câu trả lời khẳng định mà không cần quay đầu lại: “Xích Mi luôn rất cẩn thận, nếu không với cái thái độ cướp sạch các ngôi mộ cổ không chừa lại gì đó thì không cần đến 701 cũng đã có những đồng bạn khác ra tay rôi."

Toản Địa Thử nói đúng, điều kiêng kỵ nhất trong ngành trộm mộ đó là xuất hiện tình trạng một người độc tài. Tôi nghe được một ít manh mối về việc vì sao nhà họ Lưu xuống dốc từ cuộc đối thoại của đám người cô Tứ! Chỉ là do bản lĩnh tìm mộ lẫn trộm mộ của nhà họ Lưu chúng tôi quá giỏi, khiến cho những đồng bạn khác dựa vào việc này kiếm cơm không có đường sống, nên họ mới tập trung lại với nhau và gây rắc rối cho nhà họ Lưu ở khắp mọi nơi.