← Quay lại trang sách

Chương 1195 Bảo Vật Đạo Giáo

Cô Thu trông có vẻ rất kỳ lạ. Cô ấy cầm ống nhòm nhìn kỹ lần nữa, nói chỉ là cảm thấy ánh sáng này lạnh lẽo hệt như ánh sáng do đạn tín hiệu phát ra, nên lo rằng đám lão Yên đã bị ngăn cản khi định bắn đạn tín hiệu.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng căng thẳng theo, vội bước tới cầm ống nhòm nhìn kỹ một lúc, sau đó lắc đầu: “Không phải đâu.”

Cô Thu hỏi tại sao tôi lại chắc chắn như vậy, tôi mỉm cười và nói không phải chắc chắn, mà là tôi tin vào lão Yên và Côn Bố.

Cho dù họ không thể hoàn thành nhiệm vụ theo dõi, hoặc thậm chí bị đám Xích Mi bắt được thì cũng sẽ không có khả năng không bắn được đạn tín hiệu.

"Cô Thu, Xích Mi cùng lắm chỉ là đối thủ, không phải là thần thánh!" Tôi mỉm cười.

Vẻ mặt cô Thu vẫn còn lo lắng nên tôi cũng không cố gắng khuyên nữa, thực ra trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, không biết phải làm gì bây giờ. Nếu cách của đám lão Yên thật sự thất bại thì tôi nên giải quyết thế nào đây?

Tôi ghé vào ống nhòm và cẩn thận đánh giá ngọn lửa, tim đập bình bịch không ngừng.

Không đúng, tại sao ánh lửa đó vẫn còn cháy?

Tôi lập tức kéo cô Thu lại và bảo cô ấy chú ý xem ngọn lửa có phải vẫn luôn lập lòe hay không. Cô Thu nhìn thoáng qua và nói hình như là vậy.

Tôi chợt cười: “Xích Mi đúng là có bản lĩnh, này là một cái bẫy nghi ngờ. Chắc chắn ông ta vẫn chưa chịu từ bỏ sau hai đòn tấn công trước đó, nên giờ lại bày trò nữa.”

Dù đám lão Yên có bắn đạn tính hiệu thất bại thì cũng không có khả năng vượt quá một phút, nhưng tôi và cô Thu đã nói chuyện lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy ngọn lửa này tắt.

Cô Thu vỗ đùi: “Đúng vậy thật, vẫn là Trường An cậu cẩn thận.”

Tôi cười, trêu ghẹo nói: “Còn không phải do chị quan tâm quá nên mới loạn sao!”

Cô Thu trừng mắt liếc nhìn tôi, nhưng lại không có ý phản bác, tôi mỉm cười, này là ngầm thừa nhận sao. Nhìn bố dáng mày thì có vẻ như cô ấy rất quan tâm đến Côn Bố.

Gian đoạn kế tiếp tương đối khó khăn. Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là bình minh, họ cần phải nhanh chóng quay về trước khi trời sáng. Lên núi phải mất một khoảng thời gian, vậy nên họ không thể ở lại làng quá bốn mươi phút được.

Nếu chúng tôi không thể thành công trong giai đoạn này thì e là lần sau sẽ càng khó theo dõi hơn.

Không thể nào có chuyện Xích Mi không nhìn ra bất kỷ manh mối nào.

Tôi nhìn vào ống nhòm, rồi lại nhìn bầu trời đang dần sáng tỏ, dần dần trở nên lo lắng.

Lão Yên không bắn đạn tín hiệu, đây là một tin tốt, nhưng thời gian dự kiến trở về đã ngày càng gần rồi. Sao phía dưới núi lại chẳng có động tĩnh gì hết vậy?

****

"Đừng lo lắng, họ tự có chừng mực." Cuối cùng Toản Địa Thử cũng đã lấy lại được tinh thần, ông ấy vỗ nhẹ vai tôi và bảo tôi đừng lo lắng quá.

Tôi gật đầu không nói gì, nhưng nói không lo thì cũng không có khả năng. Dù sao sự thành bại của lão Yên và Côn Bố cũng biểu thị cho sự thành bại trong nhiệm vụ của chúng tôi.

Bầu trời dần sáng tỏ, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy hai bóng người lóe lên trong rừng cây ngay khi mặt trời xuyên thủng màn đêm.

Tôi ngay lập tức thả lỏng, họ đã trở lại!

Mặt trời vừa ló dạng là tôi lập tức cất ống nhòm đi, nếu không đám Xích Mi rất có thể sẽ tìm ra vị trí của chúng tôi thông qua sự phản xạ của ánh sáng.

Thời gian chậm chạp trôi qua, khoảng hai mươi phút sau, lão Yên và Côn Bố xuất hiện trước mặt chúng tôi với vẻ mặt mệt mỏi, chưa đợi chúng tôi hỏi gì thì lão Yên đã bảo chúng tôi nhanh chóng rút lui.

Tôi không có thời gian hỏi nhiều, chỉ có thể thu xếp bảo mọi người di chuyển.

Cũng may là chúng tôi đã không ngủ cả đêm vì lo lắng nên không cần thu dọn bất cứ thứ gì. Chưa đầy một phút chúng tôi đã rút lui khỏi vị trí ban đầu, tiến sâu hơn vào rừng.

Tôi nhìn lão Yên và Côn Bố, lúc này mới có thời gian hỏi xem họ có nghe được tin tức gì không, nếu không thì sao họ lại lo lắng như vậy.

"Trường An, e là lần này chúng ta bội thu rồi." Vẻ mặt của lão Yên tràn đầy phấn khích, không hề phù hợp với dáng vẻ mệt mỏi của ông ấy chút nào. Tôi tò mò hỏi ông ấy bội thu là ý gì.

Ông ấy vỗ vai Côn Bố và nói: "Tôi thực sự không nói nên lời rồi. Để Côn Bố nói với cậu đi."

Mặt tôi đầy vạch đen, này là đang khơi dậy sự tò mò của tôi đấy à?

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cầm lấy ấm nước điên cuồng rót nước của lão Yên, tôi biết ông ấy cũng không phải cố ý, lập tức quay sang Côn Bố.

May là Côn Bố luôn là người có gì nói nấy, thấy lão Yên giao việc này cho mình, anh ta lập tức tỏ vẻ lạnh nhạt, nói: "Bọn họ muốn đi đến núi Côn Luân."

Núi Côn Luân?

Tôi ngạc nhiên nhìn Côn Bố, núi Côn Luân là long mạch của Trung Quốc. Nơi đó quanh năm được bao phủ bởi tuyết trắng xóa, không biết đã có bao nhiêu truyền thuyết cổ xưa được lưu truyền đến hiện tại. Có thể nói núi Côn Luân chính là thánh địa trong lòng chúng tôi.

“Họ đến đó làm gì?” Tôi tò mò hỏi.

Chắc chắn có rất nhiều ngôi mộ được giấu trong núi Côn Luân. Từ xa xưa đã có câu truyền miệng, rằng một nửa kho báu của thiên hạ đều được chôn ở núi Côn Luân. Nhưng đường lên núi Côn Luân rất hiểm trở, chỉ có một số kẻ trộm mộ là dám đánh chủ ý lên núi Côn Luân, dù sao thì đây cũng là nơi có đi mà không có về.