Chương 1198 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi thầm nghĩ ở trong tù chắc là Xích Mi cũng khiêm tốn lắm, nếu không 701 cũng sẽ không thể không chú ý đến hành tung của ông ta. Tôi thậm chí còn không tìm thấy được bất cứ hồ sơ nào liên quan đến ông ta trong kho lưu trữ.
Sau khi nghe xong suy đoán của tôi, Nha Tử lắc đầu nói khả năng này không lớn. 701 sẽ không coi thường bất kỳ đối thủ nào, dù cho đối thủ đó có chết rồi thì họ vẫn sẽ chú ý xem có còn sót lại những dư đảng khác hay không, huống chi là một tồn tại khiến 701 phải nỗ lực rất nhiều mới có thể kết được cái án hai mươi năm như Xích Mi chứ. 701 không có khả năng lơ là như vậy đâu.
Anh ta giải thích như vậy khiến tôi càng ngạc nhiên hơn, nếu đúng như thế thì sao tôi lại không nghe thấy chút tin tức gì về Xích Mi?
Nha Tử đẩy kính râm lên, tầm mắt không biết nhìn chằm chằm nơi nào, một lúc sau mới trả lời: "Tôi đoán tiền bối và lão Yên đang che giấu điều gì đó."
Hử?
Tôi nghi ngờ nhìn Nha Tử. Trên xe đến Thanh Hải, lão Yên đã nói về tình huống của Xích Mi một lần rồi. Tuy không đặc biệt chi tiết nhưng khi nhớ lại tôi cũng đâu thấy có sơ hở nào.
Nha Tử cười một tiếng, nói không có sơ hở cũng không có nghĩa là toàn bộ sự việc. Đám lão Yên đều là cáo già, muốn giấu diếm chuyện gì đó thì cũng dễ thôi.
Giọng điệu của anh ta không hề thiếu tôn trọng, nhưng tôi vẫn nhíu mày. Anh ta đang nghi ngờ lão Yên đấy à?
"Tôi không nghi ngờ họ. Hai mươi năm trước họ đã đấu với Xích Mi thế nào, cuối cùng lại đưa Xích Mi vào tù ra sao, trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó. Nếu không đây chính là một thành tựu vĩ đại của 701, cậu đã thấy nó được ghi chép lại hay là có ai nhắc đến chưa?" Nha Tử tiếp tục phân tích, bộ dáng lý trí này của anh ta khiến tôi cảm thấy lúc này anh ta rất giống giáo sư Hứa.
Tôi nghe xong cũng cảm thấy có lý, việc đưa được thủ lĩnh của một băng trộm mộ như vậy vào tù dĩ nhiên là một thành tựu vĩ đại. Nhưng trong sổ công trạng lại không có ghi chép gì về việc này, đám lão Yên cũng chưa bao giờ nói về nó.
“Này … rốt cuộc là tại sao?" Tôi có hơi không hiểu, lần đầu nghe Nha Tử nói, tôi còn nghĩ đó là vì họ biết Xích Mi sẽ được ra tù, cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc nên muốn xử lý một cách khiêm tốn chút, nhưng vậy cũng không đúng... Khi lão Yên nói Xích Mi đã ra tù, biểu hiện của Toản Địa Thử vô cùng hoàn hảo, như thể ông ấy không hề biết Xích Mi đã được ra tù vậy.
Tôi lại bị Nha Tử phủ định suy nghĩ lần nữa. Đôi mắt ẩn sau cặp kính râm của anh ta nhìn chằm chằm tôi, giọng nói cố tình hạ thấp xuống mấy độ: “Trường An, nếu cậu đã giải quyết xong mối bận tâm vô cùng nghiêm trọng với mình, nhưng khi biết hai mươi năm sau người này sẽ xuất hiện trở lại. Cậu sẽ thật sự quên được sao?”
Sự nghi ngờ của anh ta khiến tôi xấu hổ. Đúng vậy, đừng nói mối bận tâm vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần dính líu hơi sâu với giới hạn thời gian nhất định thì dĩ nhiên tôi sẽ nhớ rõ.
Vậy vẻ mặt ngạc nhiên của Toản Địa Thử thật ra là giả vờ á?
Nhưng mục đích là gì?
Họ giấu chuyện này với chúng tôi cũng đâu có lợi gì nhỉ?
Nha Tử dang tay, nói đây không phải là chuyện mà anh ta có thể hiểu được. Đám lão Yên làm việc này dĩ nhiên có lý do riêng của họ, nếu họ giấu chúng ta thì cũng là do có nguyên nhân bất đắc dĩ, anh ta nói những chuyện này ra không phải để tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, mà là vì để chúng tôi nâng cao cảnh giác.
Tên Xích Mi này không phải hề đơn giản, hơn nữa còn phức tạp hơn nhiều so với vẻ ngoài của ông ta.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nha Tử, tâm trạng của tôi cũng dịu lại đôi chút, tôi bảo anh ta đừng quá nôn nóng. May là nhiệm vụ lần này của chúng ta chỉ theo dõi thôi, có lẽ cuối cùng sẽ không xảy ra xung đột trực diện nào đâu.
"Trường An, cậu đừng tự mình dối mình nữa." Nha Tử cười ha hả: “Cậu chắc chắn hiểu rõ núi Côn Luân là loại tồn tại gì!"
Tôi không nói nữa, ban đầu tôi vốn muốn an ủi anh ta, nhưng lại không ngờ anh ta nhìn rõ mọi chuyện hơn cả tôi, ngược lại tôi bị anh ta nói đến mức còn buồn hơn trước.
Núi Côn Luân...
Tôi nhìn xa xa về phía tây, thật ra đứng ở đây chúng tôi đã có thể nhìn thấy dãy núi Côn Luân thiêng liêng phủ đầy tuyết trắng, nơi đó ẩn giấu không biết bao nhiêu truyền thuyết bí ẩn. Xích Mi nếu đã đặt mục đích ở chỗ này thì tức là có mưu đồ không nhỏ, dĩ nhiên cuối cùng chúng tôi sẽ phải đối mặt với nhau.
Nha Tử vỗ vai tôi nói được rồi, giặc tới thì đánh, nước tới dâng nền, nếu thật sự không được nữa thì cứ làm như cô Thu đã nói, một quả lựu đạn là có thể giải quyết được mọi chuyện.
Hai người chúng tôi an ủi nhau, nhưng cô Thu lại cười nhạo, nói: "Hai người các cậu sao vậy? Tuổi còn trẻ mà sao bi quan thế. Các cậu đã từng thấy 701 thua bao giờ chưa? Cái tên Xích Mi này ngồi xổm hai mươi năm mà vẫn chưa chịu tỉnh ngộ, lần này bà đây sẽ để ông ta ngồi tù mọt gông luôn.”
Cô ấy ngẩng đầu lên nhấp một ngụm rượu rồi răn dạy chúng tôi. Tôi với Nha Tử cũng không dám cãi lại. Chưa nói đến việc cô ấy hung dữ ra sao thì nội việc bị cái khuôn mặt không cảm xúc của Côn Bố bên cạnh cô ấy nhìn chằm chằm cũng đã đủ khiến người ta không dám cử động rồi.