← Quay lại trang sách

Chương 1199 Bảo Vật Đạo Giáo

Vừa rồi tôi còn chúc phúc cho họ, bây giờ nghĩ lại mới thấy chúng tôi thật sự quá thảm rồi, chỉ cần một người trong số họ thôi là đã có thể trị chúng tôi, bây giờ lại thành vợ chồng thì e là chúng tôi phải chịu giáo huấn mỗi ngày rồi.

Dĩ nhiên cô Thu giáo huấn cũng không sai, mỗi lần tôi với Nha Tử làm nhiệm vụ đúng là đều ôm thái độ bi quan thật.

Nha Tử còn đỡ hơn một chút, đặc biệt là tôi, khi thái độ bi quan lên đến cực hạn thì tôi đều sẽ cảm thấy nhiệm vụ này không thể trở về.

"Thái độ của cậu là đúng." Côn Bố đột nhiên mở miệng.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không hiểu anh ta có ý gì. Anh ta bình tĩnh giải thích, nói ở 701 dĩ nhiên phải có giác ngộ mỗi lần đi làm nhiệm vụ là đều không thể trở về như này.

Chỉ có như vậy thì khi gặp phải bất kỳ tình huống nguy hiểm nào mới có thể giải phóng được năng lực mạnh mẽ nhất. Một chiến binh dũng mãnh không sợ chết vĩnh viễn là người khiến kẻ thù sợ hãi nhất!

****

Có lẽ cô Thu không ngờ rằng Côn Bố sẽ nói đỡ cho chúng tôi, nên hơi sửng sốt một lúc, nhưng sau đó lại mỉm cười: “Chuyện lạ nha, tôi nói này Côn Bố, lý luận này của anh hình như có hơi cưỡng từ đoạt lý rồi á? Tôi chỉ nghe nói phải ôm lấy hy vọng thì mới có thể sống đến cuối cùng.”

Côn Bố liếc nhìn cô Thu: "Tôi không có cưỡng từ đoạt lý, đó chẳng qua chỉ là kinh nghiệm cá nhân của tôi thôi."

Cô Thu lập tức không nói nên lời, kinh nghiệm cá nhân, nói cách khác là mỗi lần làm nhiệm vụ Côn Bố đều quyết tâm phải chết.

Nha Tử vội vàng pha trò: "Hai người đang thi nhau kể chuyện đấy à? Gì mà chết với không chết chứ? Chúng ta lại không phải đang ở điện Diêm La."

Bị anh ta ngắt lời như vậy chúng tôi cũng không thể nói tiếp được nữa, tôi trừng mắt liếc nhìn anh ta. Tên này thì giỏi rồi, đề tài do một tay anh ta khơi mào, anh ta thì lại dễ dàng thoát ra, nhưng lại khiến cho lòng của chúng tôi hoang mang một hồi lâu.

Nha Tử cũng nhận ra điều này nên liền kể vài chuyện cười để đánh lạc hướng sự chú ý của chúng tôi, thấy tâm trạng chúng tôi đã tốt hơn thì mới mỉm cười rồi nói sang chuyện khác.

“Kể cho chúng tôi nghe một chút về núi Côn Luân đi." Côn Bố đưa ra yêu cầu: "Chúng tôi đều chưa đến đó bao giờ, chỉ nghe thấy vài truyền thuyết loạn xà nhầu cả lên, cần cậu đến để phổ cập kiến thức."

Nha Tử chính là một cuốn bách khoa toàn thư thu nhỏ. Lần này giáo sư Hứa không ở đây, vì vậy những chuyện này chỉ có thể dựa vào anh ta.

Chúng tôi biết quá ít về núi Côn Luân, hầu hết những gì đã nghe đều là truyền thuyết vô cùng mờ mịt. Thừa dịp bây giờ có thời gian nghe Nha Tử nói vài chuyện chứng thật cũng tốt.

Dĩ nhiên Nha Tử sẽ không từ chối yêu cầu này, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía núi Côn Luân, chậm rãi nói: “Núi Côn Luân à … Đó là một nơi không thể nói hết trong một ngày một đêm được, là vùng đất long mạch của Trung Quốc, từ xưa đến nay đã thu hút rất nhiều thợ săn kho báu, nhưng số người đi ra được khỏi đó sợ là dùng một tay cũng có thể đếm được!”

Nha Tử sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi chậm rãi nói với tôi về núi Côn Luân, ngọn núi này có rất nhiều biệt danh: Di tích Côn Luân, ngọn núi thần số một của Trung Quốc, tổ tiên của hàng vạn ngọn núi...

Những biệt danh này đều nói lên một điều, đó là núi Côn Luân chính là khởi nguồn của nền văn minh Hoa Hạ, tất cả mọi câu chuyện xưa đều bắt đầu từ đây.

Dĩ nhiên phần chính của núi Côn Luân không phải ở Thanh Hải, mà là ở Tân Cương và Tây Tạng. Tại hai nơi này, núi Côn Luân còn được gọi là núi Thánh, trong mắt người dân địa phương, núi Côn Luân là nơi ở của các vị thần tiên.

Điều này cũng có bằng chứng. Cả trong thần thoại cổ xưa cũng cho rằng có một vị tiên tên Tây Vương Mẫu sống trên núi Côn Luân. Nghe nói Tây Vương Mẫu có đầu người thân báo, được phụng dưỡng bởi hai con chim xanh, là chính thần của Đạo giáo, cùng với Đông Vương Công chia nhau việc quan lý danh sách nam nữ tu đạo trong thiên hạ.

Mà dãy núi Côn Luân quanh năm đều bao phủ bởi tuyết trắng xóa, nếu lên đó chúng tôi chắc chắn sẽ gặp trở ngại rất lớn.

"Chúng ta không cần để ý đến những truyền thuyết khác. Truyền thuyết có liên quan với núi Côn Luân thật sự quá nhiều. Dù tôi có nhớ hết mọi thứ liên quan đến ngọn núi này thì cũng không thể phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả. Điều duy nhất chúng ta cần biết chính là một khi lên đến núi Côn Luân rồi thì vũ khí nóng có thể sẽ không thể sử dụng được." Nha Tử vừa dứt lời liền lắc đầu cười khổ.

Tôi kỳ quái hỏi anh ta sao lại không thể sử dụng được vũ khí nóng?

Anh ta nhìn về phía núi Côn Luân với ánh mắt kính sợ: “Một ngọn núi tuyết khổng lồ như vậy cũng không phải nơi để chúng ta làm bậy. Đừng nói lựu đạn, chỉ cần một phát súng thôi cũng có thể khiến tuyết lở rồi.”

Tuyết lở...

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy tuyết lở, nhưng qua những gì Nha Tử nói cũng biết được nó đáng sợ thế nào. Trước sức mạnh của thiên nhiên, con người giống như loài kiến nhỏ bé vậy.

Nha Tử cười khổ một tiếng, nói trước đó 701 cũng đã kiểm tra thông tin liên quan đến núi Côn Luân, trong đó chắc chắn có một ngôi mộ lớn, nhưng 701 tin rằng bảo vật quốc gia được chôn sâu trong núi Côn Luân mới là an toàn nhất. Chưa nói đến việc có ai đủ can đảm để đào hay không, dù có dũng cảm thì cũng chưa chắc chạm tới được báu vật quốc gia, thậm chí có khi còn không trở về được.