← Quay lại trang sách

Chương 1200 Bảo Vật Đạo Giáo

Nghe anh ta giới thiệu xong, trong lòng tôi cũng dần sinh ra cảm giác kính sợ đối với núi Côn Luân!

Đột nhiên, Nha Tử lẩm bẩm: "Hơn nữa những năm qua 701 đều tránh né mọi thứ có liên quan đến núi Côn Luân, cũng không biết tại sao lại vậy. Lần này trùng hợp có cơ hội lên núi, nhất định phải nhìn xem mới được."

“701 vẫn tránh né sao?” Tôi tò mò hỏi: “Không phải vừa nãy anh nói bởi vì cảm thấy núi Côn Luân an toàn à?”

Nha Tử cười nói: “Chuyện này cũng khó mà nói được. Mặc dù có liên quan đến một số yếu tố nhất định, nhưng nếu bên trong thực sự có bảo vật quốc gia thì chắc chắn lấy ra sẽ tốt hơn. Tránh né như này nhất định là do có nguyên nhân nào khác."

Cô Thu ở một bên không cho là đúng, nói còn có thể là nguyên nhân gì nữa? Đơn giản là cảm thấy núi Côn Luân quá nguy hiểm thôi.

701 đúng là bộ phận bảo vệ bảo vật quốc gia, nhưng ở một nơi mà đi vào chỉ có chết như núi Côn Luân thì cấp trên cũng không muốn 701 tự đặt bản thân vào nguy hiểm.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tôi đồng tình với cách nói của cô Thu hơn. Tuy các nhiệm vụ mà 701 đảm nhận trước đó rất khó khăn và nguy hiểm, nhưng ít ra vẫn có cơ hội hoàn thành, chưa từng có tình huống nào sẽ tử vong trăm phần trăm. Ngay cả nơi đã nuốt chửng rất nhiều người như nước Trường Dạ cổ cuối cùng cũng để tôi và lão Yên chạy thoát được

Nhưng núi Côn Luân thì lại khác, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn e là sẽ không có người nào sống sót!

Tôi tiếp tục nói chuyện với Nha Tử, hy vọng anh ta có thể kể thêm về những truyền thuyết liên quan đến núi Côn Luân, nhưng Nha Tử trước đó rõ ràng vẫn còn hứng thú bừng bừng lại đột nhiên chán nản, nói không có gì để kể, cũng chỉ là mấy thứ như quái vật tuyết, quái vật nước hay cổng địa ngục gì gì đó thôi.

“Còn lăng mộ thì sao?” Tôi hỏi một câu.

Không phải nói trong núi Côn Luân nhất định có lăng mộ lớn sao?

Nha Tử dang tay, nói tất cả mọi thứ ở núi Côn Luân chỉ là tin đồn. Mấy cái như tiên nhân hay lăng mộ gì đó đều vô cùng mờ mịt. Chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy, lúc này mới khiến núi cho núi Côn Luân bị bao phủ trong một bức màn bí ẩn.

Tôi liếc nhìn anh ta, không hỏi thêm câu nào nữa. Việc anh ta đột nhiên chuyển từ trạng thái hứng thú sang không quan tâm như vậy có lẽ vì nhớ ra chuyện khúc mắc nào đó, tiếp tục hỏi cũng chẳng có ích gì.

Thời gian chậm chạp trôi qua, sắc trời dần tối. Sau khi màn đêm buông xuống đường núi sẽ rất khó đi. Nếu bên đám lão Yên thuận lợi thì hẳn là nên về trước khi trời tối mới đúng.

Nhưng khi họ xuống núi cũng cần phải mất một khoảng thời gian, tôi tính tính, đoán có lẽ nhanh nhất là khi trời sắp tối.

Tôi nhìn ánh nắng dần khuất bóng ở phía chân trời, trong lòng dần cảm thấy lo lắng.

“Sao đám lão Yên còn chưa quay lại?" Côn Bố cau mày.

Tôi cũng cảm thấy lạ, mặt trời đã lặn, hiện tại chính là lúc đang giao nhau với bóng tối, là thời điểm không thích hợp nhất để lên đường. Nếu họ trở lại vào lúc này thì sợ là sẽ gặp nguy hiểm.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ trong khu rừng này thôi đã có dã thú lui tới rồi.

Vì vậy, tôi đẩy ống nhòm vào tay cô Thu bảo cô ấy nhìn chằm chằm Xích Mi, còn tôi thì đứng dậy chuẩn bị đi tìm đám lão Yên.

Nhưng Côn Bố đã ngăn tôi lại, nói không cần, đường núi như này tìm người sẽ rất dễ bỏ sót. Để anh ta thả hai con ảnh cổ ra xem tình hình trước đã!

Tôi biết anh ta nói có lý, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn một cách khó hiểu. Côn Bố cũng không chậm trễ, hai con ảnh cổ lập tức bay ra từ trong tay áo, dựa theo mùi của đám lão Yên mà tìm kiếm.

Cô Thu cũng lo lắng, nhưng hiện tại trời đã tối, đây chính là thời điểm tốt nhất để sử dụng ống nhòm. Cô ấy cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm tình hình trong làng thông qua ống nhòm.

Tôi dựa vào một thân cây, nhìn chằm chằm về hướng ảnh cổ biến mất và hỏi Côn Bố ảnh cổ có thể bay được bao xa.

“Sao vậy?" Côn Bố kỳ quái quay đầu lại.

Bởi vì chúng tôi chưa bao giờ hỏi nhiều thêm một câu về vấn đề liên quan đến ảnh cổ, nên có lẽ anh ta nghĩ tôi đang nghi ngờ mình.

Tôi nhìn chằm chằm vào chân núi: “Chúng có thể tới được chân núi không?”

Côn Bố cười khẽ, nói thì ra là chuyện này, yên tâm đi, ảnh cổ nhất định có thể đến được chân núi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi chưa bao giờ nghe Côn Bố nói ảnh cổ có thể thăm dò được bao xa, nhưng không biết tại sao, hôm nay tôi lại có một loại dự cảm xấu.

Cứ như thể thả những con ảnh cổ này ra cũng sẽ không có tác dụng gì!

Quả nhiên, không lâu sau sắc mặt Côn Bố đột nhiên thay đổi. Anh ta lao tới trước vài bước rồi lại lùi về, ra dấu bảo chúng tôi nhanh chóng nấp đi.

Tôi vội chộp lấy túi của mình định rời đi, sau đó lại thấy dấu vết nơi chúng tôi đã để lại khi ngồi trên mặt đất nên lại vòng về xử lý một cách nhanh chóng. Sau đó mới tìm một cái cây gần đó rồi trèo lên, ẩn mình giữa những tán lá rậm rạp.

Động tác của đám Côn Bố cũng rất nhanh, sau khi tôi núp xong đã không thể nhìn thấy họ nữa.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể khiến sắc mặt Côn Bố thay đổi lớn như vậy chắc chắn là chuyện lớn, vậy nên khi tôi đã trốn giữa những tán cây rồi cũng không dám thở mạnh.