← Quay lại trang sách

Chương 1203 Bảo Vật Đạo Giáo

Nói xong, ông ấy mới từ trong rừng đi ra.

Toản Địa Thử cười ha hả, nói lão Yên quá nôn nóng rồi, bộ sợ trễ hơn một phút là sẽ không nói được chuyện này sao?

Lão Yên không để ý tới ông ấy, mặt mày hồng hào nói thêm với chúng tôi, rằng lần này lão Trương sẽ mang đến một chuyên gia khác, chuyên gia này sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi.

Hử?

Còn mang theo chuyên gia?

Toản Địa Thử hừ một tiếng: “Ông nói vậy sao bọn họ có thể hiểu được?"

Nói xong, ông ấy lập tức đảm nhiệm vai trò người giải thích và nói với chúng tôi rằng chuyên gia mà lão Trương đưa đến sẽ chịu trách nhiệm nghiên cứu địa chất. Nếu chúng tôi đến dãy núi Côn Luân thì việc có một chuyên gia nghiên cứu địa chất trong nhóm là rất quan trọng, ít nhất có thể tránh được không ít rủi ro.

Tôi thực sự không hiểu chuyên gia nghiên cứu địa chất là làm những gì, nhưng nhìn thấy lão Yên kích động như vậy, e là người này thực sự có thể giúp được chúng tôi nên tôi cũnt không nói thêm gì.

Sau khi kích động xong, lão Yên nhìn chúng tôi, nói sao mặt mấy cô cậu như đang đưa đám vậy? Chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt à?

Tôi nhìn Côn Bố, anh ta gật đầu với tôi. Sau đó tôi lập tức kể cho ông ấy nghe chuyện chúng tôi vừa gặp phải, tiện thể hỏi ông ấy trên đường lên núi không đụng mặt Hầu Chanh Chanh sao?

Bọn họ rõ ràng cách nhau gần như vậy, theo lý thì nên đụng mặt nhau mới phải.

Lão Yên nghe vậy liền hoang mang: “Cậu, cậu vừa nói ai tới? Tiểu Chanh?"

Tôi gật đầu, vẻ mặt của lão Yên lập tức thay đổi: “Đứa nhỏ này đúng là quậy hết sức!"

Tôi liếc nhìn lão Yên, dường như ông ấy biết Hầu Chanh Chanh tới đây là vì chuyện gì.

“Còn có thể vì chuyện gì nữa?" Lão Yên lớn tiếng mắng: "Nhiệm vụ lần này của chúng ta là tuyệt mật. Bộ trưởng Hầu nhất định sẽ không nói với Hầu Chanh Chanh, nhưng dĩ nhiên là con bé này có năng lực điều tra tin tức. Đúng là một đứa tinh ranh, chỉ cần biết tin Xích Mi đã ra tù với động não một chút là biết ngay chúng ta đang ở đâu.”

Côn Bố và tôi a một tiếng, vậy thì mọi chuyện đều đã rõ. Trước khi vào Thanh Hải, hành động của Xích Mi cũng không bí mật nên việc Hầu Chanh Chanh biết cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng kỳ lạ là sao trên người cô ấy lại có chất độc có thể khắc chế được Côn Bố?

Đây là điều mà tôi nghĩ thế nào cũng không ra.

Lão Yên sờ sờ cằm, sau đó lắc đầu: "Nếu con bé cho rằng chúng ta đã rời khỏi nơi này cũng tốt, chờ tới khi thật sự không tìm được chúng ta thì nó sẽ tự động trở về Yến Kinh thôi. Về phần chất độc..."

Lão Yên dừng lại một chút, sau đó lắc đầu, nói đây không phải vấn đề của Hầu Chanh Chanh. Nếu không phải người của con bé có vấn đề thì chính là do con bé đã lộ thân phận nên mới bị người khác lợi dụng.

Côn Bố không nói gì, nhưng rõ ràng là anh ta không hài lòng lắm với cách nói này. Tất nhiên nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ không hài lòng. Rốt cuộc này nghe cũng chẳng giống lý do cho lắm.

Hầu Chanh Chanh có thể bị ai lợi dụng chứ?

Bên cạnh cô ấy có ai biết rõ về Côn Bố vậy à?

"Trường An, tôi biết cậu không tin bọn họ. Nhưng cậu cũng nên biết, ngay cả bản thân bộ trưởng Hầu và Hầu Chanh Chanh cũng không có hiểu biết rõ về Côn Bố như vậy..." Lão Yên nói một câu thẳng vô trọng tâm.

Tôi lập tức gật đầu, đúng vậy, hai người bọn họ thực sự không biết rõ về Côn Bố.

Sắc mặt Côn Bố khá lên một chút, chắc là anh ta đã miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu: “Lão Yên, cho dù không phải bọn họ thì chẳng phải lỗ hổng của bộ phận cấp cao hơn cũng có quá nhiều rồi sao?”

Hiếm khi anh ta đưa ra chất vấn như vậy, đến cả lão Yên cũng không nói được một lời.

Đúng là vậy, nếu có thể lợi dụng được Hầu Chanh Chanh thì lỗ hổng của bộ phận cấp trên quả thực có hơi nhiều rồi.

Nghĩ đến Lưu Hàn Thu lần nào cũng có thể sờ đến chỗ của chúng tôi, cho dù bộ trưởng Hầu không cố ý nhưng tôi cũng có chút oán hận ông ấy.

Chúng tôi đang chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến, ông ấy cần phải bảo vệ phía sau cho chúng tôi. Nếu phía sau không được phòng thủ tốt thì chúng tôi sẽ không thể phát huy hết khả năng của mình được.

Lão Yên thở dài: "Yên tâm, ông ấy tự có chừng mực. Côn Bố, cậu thử nghĩ lại xem có ai hiểu rõ mình như vậy không?"

Côn Bố cười lạnh, nói ngoài Nam Cương ra sợ là không còn ai khác.

Anh ta vừa nói vậy, tôi chợt nhớ ra một chuyện, lập tức cảm thấy rùng mình.

“Không phải trong nhiệm vụ vừa rồi cũng có người Nam Cương theo dõi chúng ta sao? Chim tang cũng là do họ thả, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện của Tĩnh Sinh nên chúng ta đều chắc chắn nó có liên quan đến Tĩnh Sinh, nhưng bây giờ nghĩ lại..." Tôi nhìn Côn Bố, vẻ mặt anh ta thay đổi một chút.

Sau đó anh ta gật đầu với chúng tôi, nói rằng nếu đúng là vậy thì đã đến lúc anh ta ra tay. Những người Miêu Cương đó thật sự nghĩ rằng sau khi anh ta rời khỏi lãnh thổ Miêu Cương thì không còn là Cổ Vương nữa đấy à?

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sát khí nồng đậm như vậy trong mắt Côn Bố.

Cổ Vương của Miêu Cương... Nhìn anh ta như thế, tôi biết cái vị Cổ Vương này cũng không phải bình hoa chỉ dùng để trưng cho đẹp. Nếu không phải vì Trát Tây thì anh ta cũng sẽ không rời đi Miêu Cương. Bây giờ anh ta đã rời khỏi Miêu Cương rồi nhưng những người này vẫn không tha, thật sự có hơi quá đáng.