← Quay lại trang sách

Chương 1204 Bảo Vật Đạo Giáo

“Côn Bố, cậu có... muốn quay về lãnh thổ Miêu Cương không?" Giọng điệu của lão Yên có chút không chắc chắn.

Côn Bố nhìn ông ấy, lão Yên vội vàng giải thích, nói ý ông ấy không phải kêu Côn Bố rời 701, chỉ là lần trước sau khi Côn Bố quay trở lại lãnh thổ Miêu Cương, những người này ngược lại càng trở nên hung hãn hơn. Lúc trước thì có Trát Tây, nhưng dù sao những người đó cũng sẽ không làm quá đáng với em trai của Trát Tây. Nhưng bây giờ Trát Tây đã qua đời, Miêu Cương đã đổi Cổ Vương, tình thế đã khác.

Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của Cổ Vương đương nhiệm. Mặc dù gã nhờ sự giúp đỡ của Côn Bố mới lên trở thành Cổ Vương được, nhưng có một cao thủ khống chế cổ trùng lợi hại như Côn Bố thì vị trí Cổ Vương của gã sẽ không thể ổn định.

Côn Bố hiếm khi buồn bã: "Tôi thậm chí còn thay đổi cả máu của mình. Bây giờ ngoại trừ những con cổ trùng này thì tôi đã không còn được coi là người Miêu Cương nữa. Bọn họ cứ một hai phải giết đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?"

Tôi nhìn anh ta, cũng cảm thấy những người Miêu Cương đó điên thật rồi. Suốt ngần ấy năm ở 701, nếu Côn Bố muốn quay trở lại và chiếm lấy vị trí Cổ Vương thì sau khi Trát Tây qua đời anh ta đã kế vị từ lâu rồi. Nhưng anh ta đã không làm vậy. Chẳng lẽ điều này còn không chứng tỏ được anh ta không có suy nghĩ này sao?

Cô Thu nắm tay anh ta, Côn Bố hơi ngạc nhiên, như thể anh ta không quen làm những việc như vậy trước mặt mọi người.

"Không sao đâu. Nếu bọn họ đến thì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Hừ, bọn họ thực sự cho rằng 701 không ai sao?" Ý định muốn bảo vệ của cô Thu rất rõ ràng. Tất nhiên chúng tôi cũng nghĩ giống vậy, Côn Bố không hề đơn độc. Anh ta là bạn đồng hàng trong 701 của chúng tôi. Nếu Nam Cương thật sự khi dễ đến trên đầu thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Lão Yên không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy chúng tôi như vậy, nói đó không phải là vấn đề lớn, chỉ là cần cẩn thận một chút, đừng để những người này lợi dụng sơ hở. Thủ đoạn của Miêu Cương rất khó phòng bị, nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi sẽ rất khó đánh trả.

Tôi biết lão Yên nói đúng, chúng tôi mắc mưu thì vẫn còn có Côn Bố, nhưng nếu anh ta mắc mưu thì chúng tôi cũng không biết phải làm sao. Những loại độc ở Miêu Cương đều rất phức tạp. Cho dù chúng tôi có thể giải quyết được thì cũng có thể sẽ mất rất nhiều thời gian.

"Bọn họ không có năng lực này." Côn Bố hừ lạnh một tiếng.

Lão Yến nhìn anh ta, cũng không tiếp tục đề cập đến chuyện Côn Bộ có muốn trở lại lãnh thổ Miêu Cương hay không, bởi vì Côn Bố rõ ràng là đang tránh nói đến vấn đề này, hỏi lại anh ta cũng sẽ không thích hợp cho lắm.

Tôi nhìn lão Yên, chắc chắn ông ấy rất muốn Côn Bố trở lại đó một chuyến. Dĩ nhiên tôi cũng không hiểu tại sao ông ấy lại muốn Côn Bố quay lại như vậy? Suy cho cùng thì việc Côn Bố quay trở lại Nam Cương cũng không phải là chuyện tốt đối với chúng tôi.

Lần trước Côn Bố trở lại Nam Cương đã suýt chút nữa không thể quay về. Nếu lần này lại đi, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Cho nên nếu lão Yên đã không nhắc tới thì dĩ nhiên chúng tôi cũng sẽ không nhắc tới.

"Tình huống trong làng thế nào rồi?" Lão Yên hỏi, cuối cùng ông ấy đổi sang chủ đề khác.

Cô Thu giơ ống nhòm nhìn ban đêm trong tay lên, nói rằng cô ấy vẫn luôn chú ý, bên đó không có động tĩnh nào. Nhưng cô ấy có thể nhìn thấy khói bếp với một số hoạt động rõ ràng không phải của người trong làng, bọn họ hẳn là còn chưa đi.

Lão Yên gật đầu, nói tạm thời cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm như vậy, chờ chuyên gia đến rồi tính tiếp.

Vì sợ khiến cho Xích Mi chú ý đến nên chúng tôi chỉ có thể ăn lương khô. Sau khi ăn no, chúng tôi lập tức sắp xếp người gác đêm. Cô Thu và Côn Bố gác đến nửa đêm, Toản Địa Thử và tôi sẽ gác từ nửa đêm cho tới sáng. Lão Yên và Nha Tử không cần phải làm gì cả. Bọn họ cần nghỉ ngơi một đêm để ngày mai tiếp đón chuyên gia.

Tôi thấy kỳ lạ, tại sao lại cần Nha Tử đi tiếp đón mà không phải lão Yên với Toản Địa Thử. Không phải người là do hai người họ mời đến sao?

****

"Chuyện này cậu không biết đúng không?" Nha Tử kiêu ngạo nói: “Lão Trương với tôi chính là anh em kết nghĩa, nếu không phải tôi thì ông ấy sẽ không tới đâu."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, cho dù anh ta có quan hệ bạn bè với lão Trương thì chắc chắn cũng không phải vì cá nhân Nha Tử. Đây là nhiệm vụ, không phải trò đùa của trẻ con.

Nha Tử nhún vai, như thể cậu không tin thì thôi.

Tôi không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy anh ta có chút trẻ con. Lão Yên ở một bên lại cười ha hả, nói lần này lão Trương có thể tới đúng là cũng là nhờ vài phần công lao của Nha Tử.

Nghe vậy, Nha Tử càng đắc ý hơn. Tôi lập tức không nói nữa mà chỉ cảm thấy xấu hổ. Chẳng lẽ anh ta thật sự nghe không hiểu lời này của lão Yên chỉ đang tỏ vẻ khách sáo với mình thôi sao?

Nhưng bộ dạng của anh ta lại khiến cho bầu không khí của chúng tôi trở nên sôi động hơn. Chuyện của Xích Mi cùng với những người Nam Cương kia mang đến cho chúng tôi rất nhiều áp lực. Bị anh ta pha trò như vậy, cả đám ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.