← Quay lại trang sách

Chương 1210 Bảo Vật Đạo Giáo

Bên trong vang lên tiếng xào xạc, hình như là tiếng người nói chuyện, âm thành này kéo dài chừng 2-3 phút, sau đó tôi nghe được một giọng nói già nua: “Tôi biết.”

Tiếng phổ thông này không được chuẩn cho lắm, nhưng không sao, chúng tôi vẫn có thể hiểu được.

Cô Thu liếc nhìn chúng tôi và bắt đầu trò chuyện với ông lão kia vài câu, sau khi hỏi vài câu tưởng như chỉ trò chuyện thông thường, chúng tôi liền hiểu được đại khái vì sao ngôi lại này lại giúp đỡ Xích Mi.

Chúng tôi đoán không sai, ngôi làng này vốn dĩ chỉ là một ngôi làng nhỏ, không phải là một thị trấn của quận, tuy cách huyện Ngọc Thụ không xa, nhưng dường như đã bị cô lập, thoạt nhìn có vẻ chẳng giống bị cô lập, xong thực tế, nơi này là nơi không thể không cô lập.

Dân làng thường không ra ngoài, thỉnh thoảng họ chỉ cử một vài người ra ngoài huyện để thay họ mua bán vài thứ, cho nên người dân trong huyện không có mấy ấn tượng với ngôi làng này, dù có biết đến sự tồn tại của nơi này, nhưng có rất ít người tới đây.

Nhưng ở đây rất thuận tiện, cũng là nơi tuyệt vời, dù là liên lạc với người bên ngoài hay giấu giếm thứ gì đó, bởi vậy nó mới được Xích Mi lựa chọn làm nơi giúp đỡ mình!

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

****

20 năm trước, khi Xích Mi lựa chọn nơi này làm cứ điểm của bọn chúng, dân trong làng tất nhiên cũng từng phản kháng. Nhưng đám này có vũ khí, ngay từ đầu cũng có mấy người quyết tâm phản kháng, nhưng đám Xích Mi đâu phải kẻ ngốc, ai dám phản kháng bọn chúng xử tử người đó, còn những người dân không phản kháng hoặc là do dự đều có thể nhận được đãi ngộ tốt, chúng cho họ ăn những món chưa từng được ăn, mặc những thứ chưa từng được mặc, ai chưa cưới vợ đám đàn em của Xích Mi còn có thể giúp đỡ.

Suy cho cùng, không phải tất cả người trong bang Xích Mi đều là đàn ông khoẻ mạnh, cũng có những cô gái xinh đẹp, thường xuyên qua lại như thế, lâu ngày, còn có ai phản kháng nữa?

20 năm trôi qua, dân làng không phải làm gì cả, chỉ cần đào đường hầm theo chỉ dẫn của bọn chúng là sẽ không phải lo lắng về đồ ăn thức uống. Dù là ở đâu, ai mà không hy vọng có vợ con làm ấm giường, bang của Xích Mi giúp họ giải quyết mấy vấn đề này, vì thế người dân trong làng có thể bán cả mạng cho chúng.

Quan trọng là trong 20 năm, bọn họ luôn sống chung với nhau, còn kết hôn với nhau, thời gian lâu dần, quan hệ cũng trở nên thân mật hơn rất nhiều, dân làng cũng coi những tên trong bang Xích Mi như người thân trong nhà…

Bảo sao khi chúng tôi tới lại không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu phản kháng nào của dân làng cả, hoá ra người ta đã hòa hợp cả rồi.

Tôi không thể không bội phục Xích Mi, ông ta ở trong ngục suốt 20 năm, còn đám anh em bên này tuy đã yên bề gia thất cả rồi, còn trải qua 20 năm ổn định, nhưng chỉ cần ông ta vung tay hô một câu, những người này đều đồng loạt đáp lại.

Ông lão kia tiếp tục nói, lúc ban đầu ông ta còn bình tĩnh, nhưng dần dần, cảm xúc của ông ta bắt đầu kích động hẳn lên: “Thế nhưng mấy ngày trước, đột nhiên có mấy người tới đây, những người sống ở đây 20 năm qua cũng đột nhiên thay đổi! Bọn họ không cần con, cũng chẳng cần vợ, chỉ tập hợp ở trong một căn nhà, không biết họ đã nói những gì, tôi nghe cậu bé giao đồ ăn nói rằng họ sẽ đến núi thần để tìm kiếm loại thuốc gì đó, ôi chao, sao những người này lại ngốc đến như thế, cuộc sống bây giờ không phải rất tốt hay sao? Tới núi thần không phải là đi chịu chết ư?”

Theo lời ông lão nói, dân làng cũng từng khuyên can rồi, nhưng những người được gọi là gia đình đã chung sống hạnh phúc với họ suốt 20 năm qua, ai nấy cũng lần lượt thay đổi sắc mặt, bảo bọn họ đừng nói nhảm, nếu không sẽ bắn chết.

Cuối cùng còn đuổi dân làng tới nơi này.

Nghe xong những lời này, cô Thu quay đầu nhìn về phía chúng tôi, nói cô ấy không còn gì để hỏi nữa, không biết có phải ông lão này đã bị trầm cảm rồi hay không, hay là vì nguyên nhân nào khác, cơ bản đều là cô Thu bắt đầu, còn phần sau đều là ông ấy tự nói ra hết.

Lão Yên khẽ gật đầu, nói chắc là cũng đủ thông tin rồi, thế nhưng vẫn không thể lơ là cảnh giác! Những người đó đã sinh sống với nhau 20 năm, không thể chỉ vì một lần hành động khác lạ mà lại quay lưng với nhau nhanh như vậy.

Ông ấy nói không sai, theo lời kể của ông lão kia, đám người của Xích Mi ngoại từ uy hiếp người dân trong làng không được đem chuyện kể ra ngoài và nhốt họ ở nơi này thì cũng chẳng làm thêm chuyện xấu gì khác. Bây giờ chẳng qua cô Thu chỉ tuỳ tiện hỏi mấy câu, ông lão nọ lại nóng lòng kể hết ra, thực sự không thể không khiến người khác nghi ngờ.

“Các người bị bọn chúng đuổi tới đây từ khi nào?”

Tôi suy nghĩ một lát, sau đó đưa ra câu hỏi.

Ông lão bên trong tựa hồ do dự một chút, sau đó nói rằng ông ta cũng không nắm rõ thời gian, bởi vì lúc bị giam vào nơi này dân làng đều đã hôn mê, chờ khi họ tỉnh lại thì đã phát hiện ra mình ở nơi này rồi.

Tuy nhiên, ông lão cho biết, dựa trên kinh nghiệm của ông ta, có lẽ dân làng bị nhốt vào đây chưa đến một ngày một đêm.

Tôi căn cứ theo lời của ông ta, đột nhiên nghĩ tới một khả năng… tôi nhìn thấy khói bếp vào buổi tối, nói cách khác, dân làng đều đã ăn tối, tuy nhiên, có lẽ trong đồ ăn bị bỏ thêm thuốc mê, chờ đến lúc mọi người tỉnh lại thì đều đã bị nhốt ở trong đường hầm này.