← Quay lại trang sách

Chương 1209 Bảo Vật Đạo Giáo

Thực ra Toản Địa Thử cũng đã hết kiên nhân từ lâu, ông ấy vốn là đối thủ cũ của Xích Mi, lần chiến thắng trước hiện tại ông ấy cũng chẳng để vào mắt, cho nên, lúc này chính là lúc để ông ấy chứng tỏ bản thân mình. Trước đó ông ấy không thúc giục cũng vì lo lão Yên sẽ nóng vội, vì thế mới yên lặng chờ, bây giờ vừa nghe lão Yên nói như vậy, làm sao ông ấy còn chờ thêm được nữa, trực tiếp móc đèn pin từ trong ngực ra, điều chỉnh lại. ánh sáng đến mức thấp nhất, rồi đi vào đường hầm để dẫn đường.

Chúng tôi lần lượt nhảy xuống đường hầm, lối đi bên phải không hề có bất cứ vật cản gì, nó cao bằng một người và rộng bằng 3-4 bốn người, vừa nhìn là biết đây chính là một công trình lớn. Nhìn thấy đường hầm này, chúng tôi đều hiểu ra, sở dĩ tên Xích Mi này vừa ra tù đã làm ra một trận lớn như vậy, cũng chẳng phải vì máu nóng dâng trào đâu.

“Chuyện xảy ra 20 năm trước quả thật có điều đáng nghi.” Toản Địa Thử chạm vào tường đường hầm: “Trong hai mươi năm qua, e là đám tay sai của Xích Mi đã ngày đêm đào bới ở đường hầm này, buồn cười là không một ai trong số chúng tôi phát hiện ra, vẫn để ông ta yên lành ở trong tù suốt 20 năm, nếu biết sớm, tôi đã bắn chết ông ta rồi.”

Lão Yên cười lắc đầu, nói: “Bây giờ có nói gì cũng đã muộn, nhưng lần này nếu chúng ta tóm được ông ta, ông cũng khó có thể thoát khỏi án tử.”

Toản Địa Thử hừ lạnh một tiếng, nói đó là điều tất nhiên, lần này nếu không thể bắt được tên kia, ông ấy cũng ngại ở lại để bảo vệ báu vật quốc gia.

“Tiền bối, ông nói quá lời rồi.” Tôi cười cười.

Nhưng Toản Địa Thử rõ ràng không nói giỡn, ông ấy nói sở dĩ lần này muốn thỉnh chiến là vì để bắt được Xích Mi trở về, 20 năm trước ông ấy bị tên khốn đó lừa, 20 năm sau, ông ấy hy vọng chính bản thân mình sẽ kết thúc sai lầm của 20 năm trước.

Nhìn dáng vẻ của Toản Địa Thử, tôi biết có khuyên cũng chẳng ích gì, cho nên không cố gắng nữa.

Chúng tôi kiểm tra một lượt, không phát hiện ra cái bẫy nào, lúc này mới đi vào một lối ở bên cạnh.

Lối đi này dù sao cũng rất rộng rãi, cũng đúng, rốt cuộc bọn chúng cũng có 20 năm chuẩn bị, cho nên muốn mở rộng lối đi cũng không phải là việc gì khó.

Đi trong đường hầm, ngoại trừ hơi âm u ẩm ướt, quả thực cũng chẳng khác gì đang đi trong đường lớn là bao.

Lối đi này rộng rãi nhưng đơn giản, về cơ bản là có thể đảm bảo đi lại thoải mái, tôi nhìn chằm chằm xuống mặt đất, rồi chậm rãi lên tiếng: “Quả nhiên bọn chúng rời đi từ nơi này… Mọi người nhìn những dấu chân đó đi, e là có không ít người đâu.”

Lão Yên và Toản Địa Thử ngồi xổm xuống nghiên cứu một lúc, sau đó khẽ lắc đầu, “Cho dù người trong ngôi làng đều rời đi hết, thì số người này cũng không khớp.”

Tôi nhìn lại những dấu chân đó, đồng ý với những gì lão Yên nói.

Nói cách khác, trong ngôi làng vẫn có người không rời đi cùng đám Xích Mi, vậy, những người đó đang ở đâu?

Lão Yên lại khẽ lắc đầu, Toản Địa Thử bên cạnh đột nhiên lùi lại vài bước, trực tiếp bước ra khỏi đầu đường hầm bên này, đứng ở một đầu khác: “Mọi người nhìn đi, màu đất ở đây có phải hơi khác không?”

Chúng tôi vội vàng chạy tới và thấy Toản Địa Thử đã bắt đầu dùng xẻng đào đất ở phía trước.

Tôi bối rối nhìn ông ấy, nhưng ông ấy vẫn tiếp tục đào như không nghe thấy gì cả, chúng tôi còn đang muốn khuyên can, lại chợt nghe thấy một tiếng “oanh”, một cánh cửa ẩn xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Đây là một cánh cửa gỗ, không kín, nhưng nó đã được dùng đất lấp lại, tôi nghĩ chắc cũng chẳng có ai đi ra từ đây.

Cộc cộc cộc!

Tiếng đập cửa vang lên, xen lẫn vài tiếng nói mà tôi nghe không hiểu, nhưng trong giọng nói kia, tôi có thể nhận ra được sự cầu xin giúp đỡ.

Toản Địa Thử đang muốn mở cửa ra, tôi vội giữa ông ấy lại: “Tiền bối, từ từ đã, sao ông biết nhóm người này…”

Câu nói kế tiếp, tôi không nói ra, bởi vì tôi biết những người còn lại đều hiểu.

Tất cả những hiện tượng lúc này đều chứng minh một điều, đám người của Xích Mi đã sử dụng ngôi làng được bao quanh bởi những ngọn núi này làm thành cứ điểm suốt 20 năm qua, thậm chí còn lâu hơn thế nữa, dân làng ở đây đã bị Xích Mi và đám đàn em uy hiếp nên không thể không phối hợp với chúng, hoặc nói cách khác, bọn họ có thể đã trở thành tay sai của Xích Mi, cũng khó mà nói trước được.

Nếu đây là cái bẫy do Xích Mi để lại, vậy thì chúng tôi sẽ rất khó chống lại.

Biểu cảm trên mặt Toản Địa Thử cứng lại, ông ấy liếc mắt nhìn tôi, dường như có chút không đành lòng. Thế nhưng tôi lại không hề hồi đáp, bởi vì tôi biết, nếu tỏ ra mền lòng vào lúc này, chỉ càng mang tới hậu quả tàn khốc hơn.

“Anh Côn Bố, anh có thể nghe hiểu bọn họ nói gì không?” Tôi quay đầu nhìn về phía Côn Bố, lúc này tôi cũng chỉ có thể nhìn anh ta giúp đỡ.

Tuy nhiên Côn Bố lại lắc đầu, nói mình cũng không hiểu.

Thế nhưng anh ta đưa ra một ý kiến, những người dân làng này đã “chơi chung” với đám thủ hạ của Xích Mi lâu như vậy, trong số họ nhất định phải có người có thể hiểu tiếng phổ thông.

Cô Thu vừa nghe thấy thế, liền nghiêng người đứng trước, hỏi một tiếng: “Trong số các người có ai hiểu tiếng phổ thông không?”