← Quay lại trang sách

Chương 1212 Bảo Vật Đạo Giáo

“Tiểu Nha!” Ông lão nọ ngăn cản.

Tiểu Nha quay đầu nhìn về phía ông lão, ngữ khí oán giận, không biết cô bé đã nói gì, chỉ là sau đó, ông lão kia không còn ngăn cản cô ấy nữa.

Ánh mắt của Tiểu Nha đánh giá tất cả chúng tôi một lượt từ đầu xuống chân, nói rằng chúng tôi đã cứu họ, hẳn không phải là người xấu, vì thế sẽ nói cho chúng tôi biết, nhưng chúng tôi cũng không thể làm chuyện xấu.

Tôi nghe xong không nhịn được mà bật cười, lời nói của cô bé này cũng thực là ngây thơ, không giống như cô bé mười mấy tuổi, mà giống như một đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

Lão Yên cười tủm tỉm nhìn cô ấy, bảo cô ấy cứ yên tâm.

“Bọn họ đi núi thần tìm thuốc trường sinh.” Ngữ khí của Tiểu Nha thực là bình thản, nhưng lời cất cất lên lại khiến cho tất cả chúng tôi phải choáng váng.

****

Tôi vội nhìn về phía lão Yên, bắt gặp sự ngạc nhiên chưa kịp thu lại trong mắt ông ấy, lão Yên đã nhanh chóng lên tiếng: “Thuốc trường sinh?”

Tiểu Nha gật đầu khẳng định: “Cha tôi không phải là người giấu được chuyện, từ sau ông già kia tới đây, mấy ngày liền cha tôi đều tỏ ra rất kỳ lạ, vì thế tôi liền hỏi thử. Ban đầu ông ấy cũng không nói, nhưng sau này không chịu được sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, ông ấy vẫn phải nói cho tôi biết, nghe nói có người cho họ một chút tiền, muốn họ đi tìm loại thuốc trường sinh kia, các người xem…”

Vừa dứt lời, cô ấy móc một miếng ngọc đeo trên cổ ra, chất lượng của miếng ngọc này rất tốt.

Tiểu Nha nói có mỗi lần cô ấy đã lên huyện đều thích thứ như vậy, xong chúng vẫn luôn là hàng giả, nhưng lần này cha cô ấy lại cho cô ấy một miếng ngọc thật.

“Đây là dùng tiền mà ông chủ lớn kia cho để mua.” Tiểu Nha nhấn mạnh: “Bình thường, mấy đứa trẻ trong làng như chúng tôi chỉ đến dịp Tết thì mới được sắm đồ mới, cha tôi nói chờ khi ông ấy trở về, sẽ mang cho chúng tôi nhiều tiền hơn.”

Tôi càng cảm thấy kỳ lạ hơn, hoá ra chuyến đi này của Xích Mi hoàn toàn không phải vì bản thân ông ta, mà là vì có người thuê ông ta sao?

Lão Yên không hề bày tỏ chút cảm xúc ngạc nhiên, mà tiếp tục hỏi Tiểu Nha còn biết gì khác hay không?

Tiểu Nha suy nghĩ, cuối cùng nói ra một câu: “Cha tôi nói người cho tiền là người nước ngoài, họ có rất, rất nhiều tiền, thậm chí còn coi tiền như rác, vì thuốc trường sinh gì đó, họ còn hận không thể tiêu hết gia sản của mình.”

Tiểu Nha không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều có ích, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, chẳng cần nghĩ cũng biết người nước ngoài nọ chính là William, chỉ là không biết vì sao tên kia lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với thuốc trường sinh.

Tuy nhiên chúng tôi không thể thảo luận vấn đề này ở đây, sau khi dò hỏi thêm mấy câu, xác định dân làng không còn biết gì nữa, chúng tôi mới giúp họ leo lên mặt đất.

Ông lão cùng Tiểu Nha kia rất phối hợp với chúng tôi, nhưng vẫn có một số người cho rằng chúng tôi có ý xấu, còn trợn trừng mắt tức giận với chúng tôi.

Sau khi sắp xếp cho dân làng xong, chúng tôi mới qua lại đường hầm lần nữa, vấn đề đầu tiên chúng tôi thảo luận đó là, có nên tin mấy người kia hay không.

“Tôi cảm thấy lời cô bé kia nói là thật, nếu để lừa gạt chúng ta, làm thế này cũng quá nghiêm mật rồi!” Cô Thu nói.

Chúng tôi phân tích một chút, quả thực không thể tìm được lý do gì để những người dân làng này lừa dối chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng không hiểu tại sao họ lại hợp tác như vậy. Nếu lời Tiểu Nha nói chính là sự thật, chẳng lẽ cô bé không mong chờ ba mình trở về hay sao, sau đó cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn?

Lão Yên đưa mắt ra hiệu cho tôi, tôi lập tức hiểu được ý của ông ấy, nhanh chóng trèo lên trên, lợi dụng bóng tôi mà chậm rãi trốn ở bên ngoài nhà ông lão kia và Tiểu Nha.

Vừa mới rồi chúng tôi đã sắp xếp cho hai người họ, cho nên tôi biết họ đang ở nơi nào.

Tôi lặng lẽ chờ đợi khoảng mười phút, nhưng không có chút động tĩnh nào, thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng chúng tôi quá đa nghi rồi, đúng lúc tôi đang chuẩn bị rời đi, giọng nói cố ý hạ thấp bỗng truyền tới.

“Ông ơi, vì sao chúng ta phải làm như vậy?” Giọng nói của Tiểu Nha tràn ngập sự khó hiểu: “Mấy người kia vừa nhìn là biết chẳng phải dạng tốt lành gì, nhất định sẽ đi tìm cha để gây rắc rối.”

Tôi hơi nhíu mày, nghe ý của cô bé này, lời mà cô ấy nói với chúng tôi chính là sự thật, còn về sao lại nói cho chúng tôi thì cô ấy không biết.

Đương nhiên, điều khiến tôi tò mò là vì sao hai người họ lại sử dụng tiếng phổ thông kia nói chuyện phiếm!

Xem ra, phải chắc đến tám phần là Tiểu Nha không biết nói ngôn ngữ ở đây, hoặc là, cô ấy quen sử dụng tiếng phổ thông hơn.

Ông lão thở dài, nói mình cũng không rõ, chẳng qua đây là do cha của Tiểu Nha đã dặn dò, nếu có người tới hỏi thì cứ nói hết cho đối phương nghe.

Tiểu Nha lo lắng hỏi lại, làm như vậy có mang tới nguy hiểm gì cho cha mình cùng các bác các chú không, ông lão cũng không chắc chắn, chỉ bảo Tiểu Nha đừng nghĩ nhiều, cứ làm theo lời cha cô ấy dặn là được.

Tôi lại nghe thêm vài câu nữa, xong quả thực chẳng có thêm thông tin gì, vì thế liền xoay người rời đi.