Chương 1213 Bảo Vật Đạo Giáo
Thế nhưng tôi chưa quay lại đường hầm, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế tôi lại lén quay trở lại căn nhà kia và nghe lén thêm lần nữa.
“Ông nới, bẫy trong đường hầm thực sự có thể giết chết được bọn họ sao?”
Một câu này của Tiểu Nha khiến mồ hôi lạnh của tôi chảy ròng ròng, khi tôi đang định nghe kỹ hơn, lại nghe được tiếng ông lão nọ mắng Tiểu Nha, bảo cô bé đừng nói bậy, phòng ngừa tai vách mạch rừng.
Lòng cảnh giác của ông lão này quả thực rất cao!
Hai người bọn không nói thêm gì nữa, tôi đợi vài phút, sau khi chắc chắn rằng không ai nhìn thấy mình thì mới chậm rãi quay lại đường hầm.
Tuy rằng tôi đã nghe được lời của bọn họ, nhưng lại không phát hiện ra được mục đích thực sự.
Những gì họ nói với chúng tôi là sự thật, thế nhưng lại không hề nói cho chúng tôi biết bất cứ điều gì về những cái bẫy trong đường hầm.
Nhưng đây cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, bởi vì dù bên trong đường hầm có bẫy hay không, chúng tôi đều sẽ không lơ là cảnh giác.
Tôi đem những gì mình nghe được nói lại cho lão Yên và những người khác, lão Yên chậm rãi hút điếu thuốc, nhìn vào đường hầm, nói có lẽ những người dân kia muốn làm cho chúng tôi mất cảnh giác…
Tuy nhiên, sau khi nói ra những lời này chính ông ấy cũng lắc đầu không tin, không ai trong số chúng tôi đoán ra được trong hồ lô của Xích Mi rốt cuộc bán thuốc gì.
Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía lão Yên, hỏi ông ấy bây giờ phải làm sao? Nếu cứ tiếp tục đi về phía trước, chúng tôi sẽ chịu tổn thất, bởi vì không ai biết được chính xác, tình hình ở phía trước rốt cuộc thế nào.
“Còn có thể làm sao được nữa?” Lão Yên dập tàn thuốc, chiếu ánh đèn pin vào đường hầm: “Đã trì hoãn gần nửa ngày rồi, trời cũng đã sắp sáng, còn không đuổi theo sẽ không kịp mất.”
Tôi cũng biết thời gian cấp bách, nhưng nếu cứ tiếp tục theo đuổi theo, tôi sợ sẽ gặp chuyện bất trắc.
Tuy nhiên chuyện đã tới nước này, chúng tôi cũng chỉ có thể liều một phen mà thôi.
Vì thế, tôi cười một tiếng: “Chúng ta cũng đừng tự mình dọa mình nữa, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.”
Lão Yên vỗ vai tôi, rồi dẫn đầu đi vào đường hầm.
Chúng tôi vừa mới đi về phía trước được tầm 10 mét nên đoạn đường này đã bị bỏ qua, thế nhưng càng đi tốc độ của chúng tôi càng chậm lại, nếu cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu kia là thật, vậy ở trong đường hầm này đương nhiên sẽ có bẫy, chúng tôi cần phải thật cẩn thận.
“Đây có phải là đường hầm dẫn đến núi Côn Luân không?” Tôi vừa đi vừa hỏi.
Không khí giữa chúng tôi trở nên rất áp lực, Nha Tử không ở đây, tôi cũng chỉ đành tìm đề tài để nói chuyện.
Lão Yên gật đầu, nói phải đúng tới tám phần, nếu không, mấy tên kia cũng đâu cần tiêu tốn mất 20 năm chỉ để xây dựng một đường hầm như vậy.
Tôi cũng nghĩ như vậy, toàn bộ người dân trong làng đã đào bới suốt 20 năm, đây là một công trình cực lớn, nếu đám Xích Mi không đi thẳng tới đích, vậy thì không thể nào.
Nhưng đối với chúng tôi đây cũng là một chuyện tốt, nếu nơi này có thể đi thẳng tới núi Côn Luân, như vậy chúng tôi sẽ không phải lo sẽ mất dấu của đám Xích Mi nữa.
Chúng tôi đi dọc theo đường hầm ước chừng khoảng hơn 20 phút, vẫn không gặp được cái bẫy nào như cũ.
Lông mày của tôi càng nhăn chặt hơn, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra được.
Cô Thu ở bên vỗ vai tôi, bảo tôi đừng lúc nào cũng nhăn mày như thế, trông chẳng khác gì ông già cả, tôi trừng mắt với cô ấy, Côn Bố lập tức ngó sang nhìn tôi.
Nhất thời tôi không dám ho he gì cả, được rồi được rồi, hai anh chị giỏi, được chưa!
Cô Thu đắc ý cười với tôi, tôi không thèm nhìn cô ấy nữa, mà sự chú ý dồn vào đường hầm này, tôi không bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào.
Không biết đã qua bao lâu, tôi ra hiệu cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi, lão Yên quay lại hỏi tôi vì sao, rốt cuộc đi trong đường hầm này cũng chẳng mệt mỏi gì.
Nhưng tôi nhất quyết bảo mọi người nghỉ ngơi, còn về phần nguyên nhân tôi cũng chẳng giải thích gì nhiều, chỉ giơ tay ra hiệu cho mọi người, rồi bảo họ nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, nên ăn cơm thì cứ ăn cơm đi.
“Lão Yên, đường hầm này đã đào trong 20 năm, ông nghĩ nó dài bao nhiêu chứ?” Tôi hạ giọng, hỏi.
Lão Yên nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ, hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Tôi dùng tay gõ gõ vào vách tường của đường hầm, tiếp tục nói nhỏ, chỉ cần khoảng 50 người của dân làng này, liên tục đào bới trong khoảng 20 năm, muốn đào một đường hầm tới huyện Ngọc Thụ cũng thừa thời gian rồi, thế nhưng mục đích lại là tới chân núi Côn Luân, có phải hơi khó khăn hay không?
Chưa bàn tới vấn đề chiều dài, chỉ tính riêng chất đất mỗi nơi đã mỗi khác, có nơi rất dễ đào, nhưng có nơi lại rất khó.
Mà khi đào đường hầm còn phải vận chuyển đất thừa ra bên ngoài, tới tận lúc này chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy một lối ra nào khác, nói cách khác, tất cả đất thừa đều được vận chuyển về ngôi làng kia, đây còn là một công trình không nhỏ, ít nhất cũng phải tiêu tốn hết một nửa nhân lực rồi.
Còn một nguyên nhân khác quan trọng hơn, chẳng lẽ bọn họ không sợ đang đào hầm thì đất bị sập xuống sao?
Đây cũng là chuyện thường thấy ở vùng núi mà.