← Quay lại trang sách

Chương 1229 Bảo Vật Đạo Giáo

Đương nhiên, đây đều là những chuyện của sau này.

Hiện giờ, tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ mà nhìn sang phía lão Yên, chỉ cảm thấy tâm tình vui vẻ của lão Yên đúng là khó lý giải được.

Tất nhiên những người khác cũng không hiểu, Toản Địa Thử thậm chí còn hỏi ông ấy vì sao lại vui vẻ thế, nhưng lão Yên chỉ lắc đầu nói không có gì.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi quay trở lại rìa khe nứt, lão Yên giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó bản thân xoay về phía Côn Bố, dò hỏi anh ta, liệu có cảm nhận được dấu vết của quái vật không?

Côn Bố nhắm mắt lại, tôi không nhìn thấy con cổ trùng nào bay ra khỏi ống tay áo của anh ta.

Qua vài phút, anh ta mở mắt ra, có chút không xác định nói bản thân không cảm nhận được.

Lão Yên thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đi ra trước để kiểm tra.

“Để tôi đi.” Cô Thu ngăn lão Yên lại, dùng thần sắc kiên định nói.

Côn Bố có chút lo lắng cho cô ấy, nhưng cũng chỉ miêu tả lại hình dáng của quái vật cho cô Thu nghe, chứ không hề ngăn cản cô Thu ra ngoài điều tra tình hình.

Lão Yên thấy hai người họ trao đổi với nhau cũng không nói gì thêm, chỉ tránh ra phía trước và để cô Thu có thể đi ra ngoài.

Cô Thu đem phi đao dắt ở bên hông, rồi ra hiệu cho chúng tôi, sau đó trực tiếp đi ra bên ngoài, ngay khi vừa mới bước ra bên ngoài, phi đao của cô ấy đã bay thẳng ra.

Một tiếng “leng keng” vang lên, tôi ở bên trong khe nứt chỉ cảm thấy tim mình thót lại, không biết cô ấy đã gặp phải thứ gì ở bên ngoài, Côn Bố ghé sát người vào rìa khe nứt, nhìn thẳng ra bên ngoài, lòng bàn tay nắm chặt lại.

Khoảng 10 phút sau, tôi nghe được khoảng 5 tiếng phi đao bay ra nữa, sau đó mới thấy cô Thu xuất hiện trước mặt chúng tôi, nói với chúng tôi: “Có thể đi ra rồi, mọi người bước ra đi.”

Côn Bố lập tức chạy ra ngoài, hỏi cô ấy có sao không?

Chúng tôi cũng lo lắng chạy ra, phát hiện ra quần áo trên người cô Thu hơi lộn xộn một chút, ngoài ra trên người cô ấy không hề có vết thương nào cả, lúc này cả nhóm mới yên tâm.

Lão Yên nhíu mày, hỏi có phải cô ấy vừa mới giao thủ với quái vật hay không?

Ngoài dự đoán của chúng tôi, cô Thu lắc đầu và nói không phải, thực tế là cô ấy chẳng nhìn thấy gì cả.

Tôi dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô Thu, chẳng nhìn thấy gì, thế vì sao cô ấy lại ra ngoài lâu như vậy?

Cô Thu còn chưa kịp giải thích, Côn Bố liền mở miệng trước: “Bởi vì gió, đúng không?”

Cô Thu kinh ngạc nhìn Côn Bố một cái, chỉ nghe thấy anh ta cười nhạt, nói lúc nãy anh ta có thể tránh né được cũng là vì nghe thấy tiếng gió không đúng, mùa này rõ ràng là không có gió, thậm chí nếu có thì cũng chỉ là gió nhẹ mà thôi, thế nhưng giây phút ấy Côn Bố lại cảm nhận được gió mạnh, bởi vì thế anh ta mới nhanh chóng né tránh, nhưng dù vậy trên lưng anh ta vẫn bị cào trúng một vết.

Bởi vậy, anh ta mới cảm thấy phản ứng của cô Thu rất nhanh.

Nha Tử che mắt lại, nói: “Đúng là không thể nào xem tiếp được nữa.”

Tôi bảo anh ta nghiêm túc hơn chút đi, nhưng quả thực tôi cũng chẳng hề nghe được tiếng gió này có gì khác biệt cả, rốt cuộc là khác ở chỗ nào chứ?

Cô Thu khẽ lắc đầu, nói mình cũng không rõ, lúc ấy cô Thu chỉ cảm thấy ở đây có thứ gì đó, cho nên mới dùng tới phi đao, tuy rằng phi đao không đâm trúng mục tiêu, nhưng cô ấy quả thực đã cảm nhận được, nơi này đúng là có thứ gì đó.

Cho nên cô ấy mới ra tay liên tiếp như thế, mãi cho tới vừa rồi, có lẽ thứ kia cảm nhận được mình không hái được quả ngọt nào từ chỗ cô Thu, nên mới rời đi.

Tôi nhìn khung cảnh tươi sáng xung quanh, không dám tưởng tượng, nếu để bản thân ra trước thì sẽ xảy ra chuyện gì, tuy rằng tôi tự nhận phản xạ của mình không tồi, nhưng xét về độ nhanh nhạy thì tôi vẫn khá kém.

Xèo xèo…

Chúng tôi còn đang chìm đắm trong việc phân tích, ở phía lão Trương đã đột nhiên phát ra tạp âm vô tuyến!

****

Ông ấy bật bộ đàm từ khi nào?

Tôi nghi hoặc nhìn qua hướng ấy, liền nhìn thấy được lão Trương dùng vẻ mặt nghiêm túc mà ra hiệu cho chúng tôi im lặng, sau đó ông ấy nhấc bộ đàm đặt sát tai mình, không biết là đang làm cái gì.

Lão Yên cau mày nhìn chằm chằm vào lão Trương, vẻ mặt có chút kích động.

Khoảng chừng 5 phút sau, lão Trương mới đặt bộ đàm sát bên tai xuống đất, rồi nói với chúng tôi: “Đám người của Xích Mi lại xuất phát rồi, có vẻ như chúng đã tìm được đường đi.”

Nhanh như vậy sao?

Tôi có chút không thể tin được, tuy nhiên nghĩ đến việc chúng tôi đã tìm được 9 khối tinh thể tuyết kia thì tôi liền trở lại bình thường.

Quay đầu nhìn về phía ngài Cổ, tôi hỏi ông ấy có cần phải đi xem tinh thể tuyết gì đó nữa hay không, hay là trực tiếp đuổi theo đám người của Xích Mi.

Ngài Cổ không đáp lại tôi, mà trực tiếp hỏi lão Trương: “Đám của Xích Mi hành quân với tốc độ như thế nào.”

“Không nhanh, hẳn là tuyến đường chúng tìm được cũng chưa chắc chắn.” Lão Trương nhanh chóng đáp lại.

Ngài Cổ gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy, tôi vẫn muốn quay lại quan sát đống tinh thể tuyết kia.”

Chúng tôi đều không phản đối, mấy khối tinh thể tuyết kia nói thành hình chữ “Khâu”, nếu không đi xem, dù sao mấy người chúng tôi cũng không buông bỏ được.