Chương 1228 Bảo Vật Đạo Giáo
Cô Thu cười hì hì để che giấu vẻ mặt hoảng sợ của mình, quả thực cô ấy đã giấu rất tốt.
Bởi vì Côn Bố đã như vậy rồi, cô ấy cần phải gánh vác trên vai cả những trách nhiệm của anh ta nữa.
Cho nên cô ấy mới cười ha hả và nói mình sẽ bảo vệ cho Côn Bố.
Những tiếng cười khúc khích của cô Thu quả thực đã giúp cảm xúc của Côn Bố ổn định lại một chút, chỉ là thoạt trông anh ta vẫn bất lực như cũ.
“Chúng ta đi ra ngoài đi!” Đột nhiên, Nha Tử đề nghị.
Kể từ khi tiến vào khe nứt này, Nha Tử vẫn chưa hề lên tiếng, tôi tưởng là anh ta không dám nói gì, xét cho cùng, Nha Tử vẫn luôn kính sợ Côn Bố, anh ta sợ nói sai sẽ bị Côn Bố dạy dỗ.
Lúc này thấy tâm trạng của Côn Bố đã hòa hoãn lại, nên anh ta mới dám mở miệng.
Ý của Nha Tử cũng rất rõ ràng, chúng tôi phải truy tìm tung tích của đám Xích Mi, không thể cứ lãng phí thời gian ở chỗ này, nếu không, chỉ sợ là đến khi đám Xích Mi đã mang thuốc trường sinh rời đi rồi mà chúng tôi vẫn chẳng hay biết gì cả.
Những người khác cũng đều có ý này, chỉ có Côn Bố là không đồng ý.
Anh ta nói hiện tại mình chỉ gây phiền phức cho chúng tôi, chẳng thà cứ để anh ta ở lại chỗ này, chờ chúng tôi quay trở lại.
Bang!
Một tiếng “bang” lớn vang lên, tôi kinh ngạc nhìn Côn Bố bị đánh rồi lại nhìn sang cô Thu đang nhẹ nhàng phủi tay, chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt rồi… có người lại dám đánh vào đầu Côn Bố ư?
Trong nhóm chúng tôi, ai cũng có thể bị người khác đánh vào đầu, chỉ duy có Côn Bố là không có ai dám động vào.
Đương nhiên, điều này cũng không thể tách rời khỏi tính cách ổn trọng của Côn Bố, anh ta chẳng bao giờ mắc phải sai lầm như chúng tôi cả.
Tôi dụi mắt và nhìn lại lần nữa, chỉ thấy cô Thu đang hung tợn trợn trừng mắt nhìn Côn Bố, như thể nếu anh ta còn dám nói thêm một câu nữa, rất có thể cô Thu sẽ lại “tặng” anh ta thêm một cú vào đầu.
Côn Bố ngây ngẩn cả người, tôi nhìn dáng vẻ này, có lẽ là chính anh ta cũng không kịp phản ứng lại, phỏng trừng suốt 30 năm cuộc đời của mình, chưa từng có ai dám đối xử với Côn Bố như vậy.
Lão Yên cười hắc hắc, cô Thu lại hung ác trừng mắt với ông ấy một cái, lão Yên tỏ ra bối rối, nói: “Cô không thể như vậy được đâu, đừng có đánh chồng mình thành đứa ngốc đấy.”
Một câu này khiến sắc mặt cô Thu đỏ ửng, xong cô ấy vẫn chẳng cho Côn Bố sắc mặt tốt.
Nhìn thoáng qua tôi thấy Côn Bố cũng hơi nổi giận, ở 701 chưa từng ai coi đồng đội là kẻ kéo chân cả, nếu đã cùng làm nhiệm vụ với nhau, mỗi người đều có một vai trò riêng, không thể bởi vì lúc này Côn Bố không khống chế được cổ trùng mà cảm thấy anh ta vô dụng được, đúng không?
Cô Thu hít một hơi thật sâu, phỏng chừng cô ấy thấy Côn Bố mãi vẫn chưa kịp phản ứng lại, cho nên mới mở miệng giải thích: “Việc anh không thể khống chế cổ trùng cũng giống như khi bọn em bị thương mà thôi, sao nào, chẳng lẽ bọn em vừa bị thương thì anh liền vứt bỏ bọn em hả?”
“Không.” Côn Bố ngơ ngác trả lời.
Nhìn anh ta như vậy, Nha Tử cười gian, còn ghé sát tai tôi nói: “Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, từ nay về sau Côn Bố còn dám gây khó khăn với tôi, tôi sẽ bảo chị Thu dạy dỗ lại anh ta.”
Tôi dùng ánh mắt cảm thông nhìn anh ta, anh ta thực sự cảm thấy cô Thu sẽ ra mặt cho mình đấy à?
Nha Tử cười hắc hắc, nói: “Dù sau anh ta cũng có cách, chỉ cần lấy lòng cô Thu là được.”
Trông dáng vẻ đê tiện của Nha Tử, tôi cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ xua ta, nói: “Kệ anh, đến lúc đó đừng có khóc nhè là được.”
Nha Tử trừng mắt với tôi, vặn ngược lại: “Ai khóc nhè chứ?”
“Còn ngây ra đấy làm gì, không đi à?” Giọng nói mất kiên nhẫn của cô Thu truyền tới, tôi ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Côn Bố ngoan ngoãn đi theo phía sau cô ấy, chẳng còn nói gì mà liên lụy với không liên luỵ nữa.
Chúng tôi đi dọc theo khe nứt này để ra ngoài, Côn Bố có chút ngượng ngùng nói xin lỗi, còn bảo bản thân mình đã trì hoãn thời gian của mọi người.
Lão Yên an ủi anh ta, nói có gì mà trì hoãn hay không trì hoãn chứ, nói không chừng anh ta đúng là đã giúp chúng tôi tránh được một kiếp nạn đấy.
Sau đó tôi lại nghe lão Yên nói, kỳ thật lời lời này của ông ấy cũng không phải để lừa gạt Côn Bố, là do ông ấy thấy dáng vẻ luôn tỏ ra ổn trọng của Côn Bố thật là đau lòng!
Lão Yên nói thì tôi mới để ý, hiện giờ Côn Bố đã 30 rồi, cho nên có thể mọi người cảm thấy việc anh ta lúc này cũng ổn trọng là điều bình thường, nhưng trên thực tế, từ khi mười mấy tuổi Côn Bố đã gia nhập 701, nhưng anh ta vẫn luôn mang dáng vẻ như thế này.
Lão Yên vẫn luôn hy vọng anh ta có thể hoạt bát giống như Nha Tử, cho dù không được như anh ta, thì chỉ cần hơi sôi nổi một chút cũng tốt rồi, tuy nhiên Côn Bố luôn có một vẻ ngoài kiên định đến mức khiến kẻ thù phải run sợ, trong khi ấy lại khiến đồng đội phải đau lòng.
Cho nên, lão Yên rất mừng khi thấy Côn Bố đột nhiên vì chuyện gì đó mà trở nên hoảng loạn, thậm chí ông ấy còn nói bản thân rất vui khi thấy Côn Bố đã dính chút khói bụi nhân gian.