← Quay lại trang sách

Chương 1231 Bảo Vật Đạo Giáo

Tóm lại, tôi vẫn không tin, hoặc đây chắc chắn là lối vào đường hầm, chỉ là tôi không biết lối vào đường hầm được giấu ở xó nào. Hoặc nếu không thì trên đường đi chắc chắn phải có thứ gì đó đã đánh lừa khiến chúng tôi lại lạc hướng và tưởng rằng đây chính là lối ra của đường hầm.

“Là vế sau.” Sau khi so sánh một phen, tôi nhanh chóng nói ra.

Bởi vì nơi này không có tinh thể tuyết, tinh thể tuyết chỉ được sắp đặt trong phạm vi 50 mét quanh đường hầm mà thôi, cho dù lối vào đã bị thứ gì đó che khuất mất, thì phạm vi của nó cũng đâu thể nào rộng ra được, nhưng bây giờ vừa nhìn đã thấy, nơi này không thể nào là lối ra của đường hầm được.

Tôi nắm chặt tay, liếc nhìn lão Yên, nhưng không nói gì.

Hẳn là ông ấy hiểu được ý của tôi, bởi vì sắc mặt của lão Yên cũng đã thay đổi.

Nếu trên đường đi thật sự có thứ gì đó đánh lạc hướng khiến chúng tôi đi lạc, vậy chứng tỏ Xích Mi đã biết chúng tôi trốn trong cái khe kia, mà lý do chúng tôi phải trốn ở đó… Thật không khó để nghĩ ra, con quái vật kia có lẽ có chút liên quan tới tên khốn này.

Lập tức, tôi cảm thấy kinh hãi…

“Lão Yên, tiền bối, Xích Mi này thực sự có thể thần kỳ được tới mức này sao?” Tôi quay đầu nhìn về phía lão Yên.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, có vẻ như lộ trình của chúng tôi đã bị Xích Mi bóp nghẹt rồi!

Lão Yên và Toản Địa Thử đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng gật đầu và nói: “Không sai, năm đó khi họ cùng đối đầu với Xích Mi, cũng đã từng cảm nhận được cảm giác không biết phải bắt đầu như thế nào.”

Dường như mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của đối phương, khiến cho người ta không biết nên ứng phó thế nào.

Tôi nhận lấy chiếc máy ghi âm từ tay của lão Yên, chậm rãi vuốt ve, rồi cười nhạo: “Dù sao, Xích Mi bị bỏ tù 20 năm cũng không uổng, nếu không, sao ông ta còn dùng tới thứ này.”

Mặc dù máy ghi âm vẫn còn là một điều mới lạ đối với những người bình thường, nhưng tại 701, chúng tôi đã sớm đào thải thứ này từ lâu rồi, thủ đoạn này đã trở nên lỗi thời.

Lão Yên xoa mũi, nói: “Mặc dù thứ này đã lỗi thời, thế nhưng nó vẫn khiến chúng tôi suýt nữa phải bỏ chạy toán loạn.”

“Mọi người ngồi xuống đi.” Tôi ngồi xuống trước, sau đó vỗ vỗ vào nền tuyết bên cạnh, nhẹ giọng nói.

Tôi nghĩ chúng ta đã sai ngay từ đầu, làm sao có thể giành chiến thắng khi lên đường với nỗi sợ hãi tên Xích Mi kia chứ?

Cho nên, tôi cảm thấy chúng tôi cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình và coi nhiệm vụ này như một nhiệm vụ bình thường mà thôi.

Lão Yên cùng mọi người cũng đã ngồi xuống, khoanh chân lại, còn hỏi có phải tôi đã có ý tưởng gì hay không?

Tôi gật gật đầu, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói: “Chúng ta đã quá chú ý tới Xích Mi…”

Lão Yên và Toản Địa Thử khẽ nhíu mày, nhưng không ai phản bác lời của tôi, chỉ hỏi vì sao tôi lại nói như vậy.

“Kể từ khi chúng ta bắt đầu theo dõi nhiệm vụ, ai nấy vẫn luôn cho rằng Xích Mi vẫn còn trong thời kỳ đỉnh cao, tuy nhiên đừng quên, cho dù thế nào, đã 20 năm trôi qua, ông ta đã không còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa.

Sở dĩ ông ta có thể đoán được tâm tư của chúng ta, là bởi vì chúng ta vẫn dùng tâm lý như xưa để đối phó với ông ta, nếu chúng ta coi ông ta như người khác để đối phó, ông ta còn đoán được ra suy nghĩ của chúng ta nữa không?” Tốc độ nói của tôi không quá nhanh, nhưng khá gấp gáp.

Tôi không tin phong cách hành sự của 701 vẫn giống 20 năm trước y như đúc, rốt cuộc trong nhóm của chúng tôi, ngoại trừ một số vị lớn tuổi, thì những người khác cơ bản vẫn chưa từng giao thủ với Xích Mi, mỗi người đều có cách làm việc khác nhau, sao Xích Mi có thể tính toán được đến mức chuẩn xác như vậy?

Tôi hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên tôi chủ động gánh vác trách nhiệm lên vai: “Tôi hy vọng lần này hãy để cho tôi chỉ huy đội, chị Thu, anh Côn Bố còn có Nha Tử sẽ là chủ lực, mà lão Yên cùng tiền bối và hai vị chuyên gia, các vị chỉ cần cung cấp thông tin liên quan cho chúng tôi là được.”

Nói xong những lời này, tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng lão Yên vẫn luôn bồi dưỡng cho tôi, nhưng tôi luôn có thái độ trốn tránh khi có thể, nhiều lúc, tôi chẳng hề có chút ý thức của người kế thừa.

Nhưng khi chúng tôi bị Xích Mi tính toán từng bước một, cuối cùng tôi cũng nhận ra, mình phải là chút gì đó!

****

Lão Yên nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt kia khiến tôi không thể nhận ra ông ấy đang có ý gì.

Tôi có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Có phải ông không tin được tôi sẽ làm tốt hay không?”

“Tuỳ cậu.” Ngoài dự đoán của tôi, lão Yên lại kiên định nói ra một câu như thế.

Tôi nhìn ông ấy, đang định nói gì đó thì lão Yên lại vỗ lên bả vai của tôi: “Cậu không cần phải nói gì cả, chúng tôi đều tin tưởng cậu.”

Toản Địa Thử và những người khác cũng nhìn tôi với ánh mắt tín nhiệm, điều này khiến tôi hơi xấu hổ. Kỳ thật tôi cũng không có nhiều tự tin lắm, chỉ cảm thấy nếu để những người không có quá nhiều hiểu biết về Xích Mi như chúng tôi ra tay, nói chừng còn có thể đạt được hiệu quả không tưởng.

Xích Mi am hiểu phong cách hành sự của lão Yên, cho dù William có đứng sau lưng ông ta và nói hiện tại trong 701 có những người như chúng tôi thì chưa chắc Xích Mi đã để ý tới, bởi vì trước đó tôi chưa từng chính thức chỉ huy đội.