Chương 1232 Bảo Vật Đạo Giáo
Sau khi tôi đảm nhận vị trí chỉ huy, lão Yên nhìn về phía những người khác, rồi nghiêm túc nói: “Trường An hiện tại là chỉ huy. Tôi hy vọng mọi người có thể tin tưởng và ủng hộ cậu ta.”
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của lão Yên tôi mới biết được, ông ấy đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, trong những nhiệm vụ trước đây, lão Yên thường “lơ đãng” giao quyền chỉ huy lại cho tôi, nhưng tôi vẫn luôn coi mình là một thành viên bình thường.
Nhưng lần này thì không được nữa, Xích Mi hiểu rõ suy nghĩ của lão Yên và Toản Địa Thử, chúng tôi đã chuyển từ theo dõi nhau thành đối đầu công khai rồi, nếu lúc này chúng tôi để thua, 701 không thể chịu nổi thêm một lần mất mặt này nữa!
Tôi yên lặng đổ mồ hôi, đây có thể xem như lần đầu tiên tôi chính thức trở thành chỉ huy, hơn nữa, còn do chính tôi tự yêu cần, vì vậy cách làm của tôi sẽ rất quan trọng.
“Bây giờ nên làm thế nào?”
Những lời này là lời tôi thường xuyên nói ra, nhưng lần này lại đổi thành lão Yên nói, ông ấy nhìn về phía tôi, ngữ khí chân thành.
Tôi vuốt máy ghi âm, sau đó cười lạnh một tiếng: “Nếu ông ta đã biết được chúng ta đang theo dõi ở phía sau, vậy tôi có một ý tưởng thế này.”
Lão Yên lập tức hỏi tôi có ý tưởng gì.
Tôi cười cười, nói: Chúng ta sẽ xuống núi, không theo dõi nữa.
Lão Yên mở to hai mắt, tôi biết ông ấy đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Làm thế chỉ để đánh lừa ông ta mà thôi, khiến cho ông ta không nắm bắt được chúng ta muốn làm gì, đương nhiên, với tính cách của tên này, có lẽ chúng ta sẽ không đánh lừa được ông ta, nhưng tôi còn có mục đích khác.”
Còn về phần mục đích kia là gì, hiện tại tôi không thể nói ra được.
Lão Yên thấy tôi tỏ ra thần thần bí bí, cũng không có hỏi nhiều, ông ấy đã dành cho tôi đủ sự tôn trọng, tôi cũng trấn an ông ấy, tôi ra lệnh như vậy cũng không phải chỉ để cho vui.
Chúng tôi thu dọn đồ đạc, cũng mặc kệ tinh thể tuyết và vị trí của đám người Xích Mi, tìm đường đi thẳng xuống dưới chân núi!
Nơi chúng tôi đang đứng cũng không quá cao, ngẫm lại cũng đúng, chúng tôi vốn vừa ra khỏi đường hầm và không cảm thấy bất kỳ sự gia tăng độ cao nào trên đường đi cả.
Sở dĩ nơi này quanh năm bị tuyết trắng bao trùm, hơn phân nửa nguyên nhân là do nơi đây bị những đỉnh núi che khuất, tức là chỉ đến giữa trưa thì nơi đây mới nhận được chút ánh nắng mặt trời, xong chỉ ngay sau đó ánh mắt trời đã bị che khuất, gió chỉ cần thổi nhẹ đã cảm nhận được cơn lạnh thấu xương.
Chúng tôi mất khoảng một giờ để xuống núi, khi xuống đến chân núi trời cũng đã chạng vạng tối, sắc trời tối dần, tôi quay đầu hỏi lão Trương, hiện tại còn có thể truy tìm được bóng dáng của đám Xích Mi hay không.
Lão Trương cầm một chiếc máy trông giống như máy dò và quan sát nó rất lâu, sau đó trả lời: “Bọn chúng đang thong thả tiến lên phía trước, chưa ra khỏi ngọn núi này đâu.”
Tôi khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua vị trí của đám Xích Mi, tuy rằng chúng tôi đã xuống núi, nhưng bốn phía xung quanh vẫn bị núi non vây lấy, nói cách khác, hiện tại chúng tôi đang ở trong một thung lũng.
Tôi lấy kính viễn vọng từ trong túi ra, tìm một tảng đá tương đối cao, nhảy lên trên đó và quan sát một lúc, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu. Nơi này không tồi, nếu chúng tôi đi vòng qua thung lũng này, hẳn là sẽ tránh được đám người của Xích Mi, nếu tốc độ nhanh hơn một chút, nói không chừng chúng tôi còn có thể vượt được bọn chúng.
Điều chúng tôi phải làm bây giờ là đoán ra được phương hướng di chuyển của đám Xích Mi.
Tôi vứt vấn đề này lại cho lão Trương, ông ấy nói: “Có thể đoán trước được, nhưng độ chính xác sẽ không cao hơn 50%. Suy cho cùng, truyền thuyết về thần dược quá hoang đường, những năm gần đây, dù các cơ quan quốc gia đã cố gắng thu thập thông tin liên quan tới nó, xong vẫn chẳng được gì.”
Tôi đã hiểu rõ, gật đầu: “50% là đủ rồi.”
Lão Trương thấy tôi kiên quyết như thế, kiền gật đầu, nói tôi cho ông ấy nửa tiếng, ông ấy có thể nói ra được lộ trình của đám Xích Mi.
Tất nhiên là tôi không từ chối, nửa tiếng đồng hồ cũng không lâu, chúng tôi tuỳ tiện ăn mấy miếng lương khô, nghỉ ngơi thêm một lát là đã hết nửa tiếng rồi.
“Uống miếng nước đi.” Tôi đưa ấm nước cho lão Trương, ông ấy không ngẩng đầu lên mà uống hai ngụm, sau đó trả lại ấm nước cho tôi, mấy phút sau ông ấy lại đưa cho tôi một tờ giấy.
Mảnh giấy này mô tả dãy núi Côn Luân nhìn từ góc nhìn của chúng tôi, phía trên có những đường nét đứt màu đỏ, hẳn đó chính là lộ trình của đám Xích Mi mà lão Trương đã đoán được ra.
Tôi nhìn tấm bản đồ này, nghĩ cách để tránh không cho tên Xích Mi phát hiện ra chúng tôi, sau đó vòng lên phía trước chặn đường bọn chúng.
Xích Mi là tên rất nhạy cảm và cẩn thận, nếu đột nhiên phát hiện ra chúng tôi không theo dõi đoàn của ông ta nữa, rất có thể ông ta sẽ đoán được ra chúng tôi đã thay đổi lộ trình, cho nên chúng tôi nhất định phải khiến ông ta tưởng rằng nhóm của mình không hề thay đổi đường đi, vẫn còn tiếp tục theo dõi ông ta như cũ.
Đúng rồi, phản trinh sát!
Tôi nhìn về phía lão Trương, hỏi ông ấy, muốn tạo ra một cái bộ đàm thì cần bao lâu?